ANNANORA PETROVA Đánh giá câu chuyện này: Xếp hạng: 0/10. Từ 0 đánh giá. Thời gian đọc: 6 phút NGƯỜI NHẬN: BREEICEQ@---------.com CHỦ ĐỀ: BREE, XIN HÃY ĐỌC THƯ CỦA TỚ BREE, ĐỪNG XÓA THƯ NÀY NHÉ! ******************************************************************************** Tớ biết cậu rất hận tớ, nhưng chúng ta đã từng là bạn thân mà nên xin cậu hãy đọc cái này. Tớ nghĩ rằng tớ đang thực sự gặp rắc rối và dù có nói ra thì cậu cũng sẽ không giúp gì được, nhưng tớ muốn cậu đọc cái này để cảm thông cho tớ. Tớ biết đã lâu mình chưa từng nói với nhau một lời. Cảm giác rất lâu rồi ấy, nhưng những gì xảy đến với cậu không phải do tớ đâu. Ừ thì ít nhất cũng không phải hoàn toàn là lỗi của tớ. Tớ biết mọi người đều nghĩ như thế, nhưng tớ thề chưa từng và sẽ không bao giờ làm gì khiến cậu tổn thương. Điều này nghe thật điên rồ, nhưng tớ cần phải tâm với cậu, để có một ai đó biết được chuyện này. Câu chuyện bắt đầu từ khi chúng ta học lớp 8. Đó là đêm trước giải đấu Crystal Classic. Tớ trằn trọc thao thức trên giường cả đêm vì lo lắng trước giải đấu. Tớ lên mạng lướt web, nhưng không thể tập trung vào bất cứ thứ gì. Tớ ngồi đó, và search Google tên mình. Đáng lẽ tớ không bao giờ nên làm thế, Bree à. Ban đầu chỉ là các thông tin thông thường khi cậu tự Google bản thân, nhưng rồi tớ tìm được một đường link tới trang Wikipedia viết về tớ. Tớ cứ nghĩ câu lạc bộ của bọn mình đã tạo ra nó, hoặc là bố tớ đã làm. Trên đó cũng chẳng có gì mấy, một vài thông tin cơ bản về trượt băng, thành phố nơi tớ sống, nhưng thứ làm tớ chú ý nhất là trang đó viết rằng tớ sẽ thắng giải Crystal Classic năm ấy. Tớ cười lớn, cho rằng ai đó đã làm cái này để động viên tớ. Tớ đã hỏi bố, nhưng ông nói rằng mình không biết về việc này. Và tớ thực sự đã thắng ngày hôm sau. Tớ đã rất vui sướng. Đó là giải đầu tiên mà tớ về nhất và tớ đã cảm thấy rất tuyệt vời. Sau đó tớ đã kiên trì tập luyện nghiêm túc. Và đó là khi bố mẹ tớ thuê Sergei về làm huấn luyện viên cho tớ. Cậu cũng biết là việc này tốn kém thế nào đấy. Sau lần đó, trước mỗi giải đấu tớ đều lên xem trang Wiki về mình và trên đó luôn có kết quả vị trí mà tớ sẽ đạt được. Nó nói rằng tớ sẽ thắng giải địa phương vào năm 15 tuổi và điều đó đã trở thành hiện thực. Sau đó, Sergei thuyết phục bố mẹ tớ rằng tớ có thể có cơ hội tại Olympics, thế là họ cho tớ rời trường học. Tớ trượt băng hằng ngày, nhưng tớ vẫn chưa đạt được đến kì vọng mà Sergei mong muốn để có thể có cơ hội tại giải tranh hạng Vô địch. Tớ đã luyện tập rất chăm chỉ và tớ trượt cũng rất khá, nhưng Sergei nói rằng thế vẫn chưa đủ tốt. Khi cuộc thi đến, tất cả những gì tớ có thể nghĩ đến là phải thắng giải đấu, vì vậy tớ đã làm một việc không nên làm. Mọi người đều nói cậu có tiềm năng thắng lần này và tớ cảm thấy như mình đã là một kẻ thua cuộc, vì vậy tớ tạo một tài khoản Wikipekia và thử thêm thông tin vào cái trang web đó, rằng tớ là người chiến thắng. Vấn đề là sau khi tớ thử cập nhật trang web đó, tớ xem lại và tất cả những gì hiện lên là: “Annora Petrova là một con khốn ích kỉ, nó sẽ nhận được những gì mà nó xứng đáng được nhận.” Tớ hoàn toàn suy sụp. Đó là lí do tại sao trông tớ rất tồi tệ ngày hôm sau. Tớ vẫn rất choáng váng. Tớ nhớ rằng khi đó mình đã đứng nhìn cậu biểu diễn và thấy lưỡi trượt trên giày trượt của cậu gãy ra. Điều ngay sau đó tớ biết là cậu đang nằm trên mặt đất, mặt đầy máu khi cái giày trượt văng ra và cứa qua trán cậu. Họ nói rằng đó là lỗi của tớ vì tớ đã dùng giày của cậu trước đó. Bree, thực sự tớ không làm gì giày trượt của cậu cả. Tớ muốn thắng, nhưng tớ không bao giờ làm gì khiến cậu bị thương. Khi họ nói rằng tớ bị cấm trong các cuộc thi tiếp theo, mọi người đều nói rằng tớ đã nhận được đúng những gì mình xứng đáng được nhận. Không ai thèm hỏi tớ về sự việc đó thực sự là như thế nào. Tớ đoán cậu cũng đã nghe là Sergei bỏ rơi tớ sau lần đó. Ông ấy nói tớ đã hủy hoại danh tiếng của ông. Không ai thèm nói chuyện với tớ. Cậu có hiểu cái cảm giác bị mọi người tẩy chay? Và rồi trang Wiki đó trở nên tồi tệ hơn. Mỗi khi tớ check, nó sẽ toàn nói những điều khủng khiếp đó về tớ. Tớ không thể kể với cậu vì những từ ngữ trên đó quá ghê tởm. Tớ đều khóc mỗi khi đọc, nhưng tớ không thể ngừng xem nó. Tớ biết tớ phải làm điều gì đó, nên tớ gửi thư phàn nàn đến wikipedia. Tớ cũng đã cố gọi cho họ, nhưng mọi người ở đó đều nói rằng họ không biết gì về trang web này. Tối thứ 6 hôm ấy tớ ở nhà một mình và lại lên xem trang web đó đã bị dỡ xuống chưa. Trang web vẫn còn và lần này nó nói: “Annora Petrova là một đứa mồ côi.” Tớ hoảng sợ và cố gọi cho bố mẹ để cảnh báo họ, nhưng mỗi khi gọi tớ đều nghe thấy một tiếng cười ghê rợn ở đầu dây bên kia. Tớ đã gọi cả trăm cuộc cho tới khi tớ không thể chịu nổi tiếng cười đó nữa. Sau tai nạn, cảnh sát tìm được điện thọai của họ trong đống đổ nát. Tớ kiểm tra điện thoại nhưng không có một cuộc gọi nào của tớ đêm hôm đó. Tớ đã rất suy sụp. Trước đó, tớ rất bận rộn tâp luyện và học ở nhà, cho nên tớ không nhận ra rằng mình đã cô đơn thế nào suốt thời gian qua. Tớ biết cậu đã cố liên lạc, nhưng tớ quá thất vọng và tức giận nên đã không trả lời. Năm tớ 18 tuổi và nhận được tiền trợ cấp, tớ đã chuyển tới Thụy Sỹ, bắt đầu một cuộc sống mới. Tớ bắt đầu tiến bộ trở lại với trượt băng. Cũng mới được 1 năm từ khi bố mẹ qua đời nhưng tớ cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu rồi. Đó là lí do tớ không nên làm thế, Bree à. Tớ đang viết thư cho cậu từ một khách sạn cũ ở Prague. Tớ sẽ thi tuyển cho Gánh xiếc Czech ngày mai. Tớ biết đây là thứ chúng ta từng thấy rất kì cục, nhưng tớ thực sự muốn làm việc này. Tớ thực sự rất lo lắng và không thể thoát khỏi sự cám dỗ này, tớ lại lên check trang wiki đó. Tớ chỉ muốn biết mình có được nhận việc ngày mai không. Tớ ước mình đã không bao giờ làm thế. Nó nói rằng: “Annora Petrova đã chết trong cô độc và không có người thân bên cạnh.” Và ngày mai là ngày chết của tớ. Tớ thổn thức, đôi tay run lên không thể gõ nổi những dòng thư. Nhưng tớ muốn cậu biết sự thật. Làm ơn hãy tin tớ Bree! Tớ đã cap ảnh màn hình trang web đó, giống như những gì tớ đã kể với cậu. Tớ không biết phải làm gì, tớ không quen ai ở đây, và dường như không ai ở Czech nói tiếng Anh cả. Tớ liên tục khởi động lại trang web. Chúa ơi, tớ liên tục khởi động lại nhưng không có gì thay đổi cả. Tớ đang chờ đến nửa đêm, giam mình trong căn phòng, vô định không biết phải làm gì cả. Chỉ còn một vài phút nữa là đến nửa đêm. Tất cả những gì tớ có thể làm là khởi động lại liên tục. Tớ kiệt sức rồi, nhưng tớ không thể dừng lại. Tớ không dám rời khỏi máy tính. Tớ phải biết điều gì sẽ xảy ra... Xin mời đăng nhập để bình luận. Đăng nhập ngay Có 0 đánh giá Xin mời đăng nhập để bình luận. Đăng nhập ngay Truyện cùng thể loại Điểm đánh giá:10 Băng ghi hình kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy Tôi đang làm việc tại một trạm xăng ở vùng quê Pennsylvania.... Đọc ngay 02/11/2021 Điểm đánh giá:4 Phòng chat 98 Umm, chào mọi người. Tôi hiện đang nằm trên giường, ở bệnh... Đọc ngay 01/11/2021 Điểm đánh giá:9.67 Kênh ∞ Ngành truyền hình xưa nay vẫn đồn đại một câu chuyện huyền... Đọc ngay 15/10/2021 Điểm đánh giá:0 Quí ngài Ickbarr Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất sợ bóng tối. Giờ tôi vẫn còn sợ,... Đọc ngay 13/10/2021 Điểm đánh giá:0 Loạn thần Chẳng hiểu sao tôi lại tự tay viết ra những dòng này thay vì... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:0 Trang web Cô gái mù Trang web Cô gái mù là một truyền thuyết đô thị của Tây Ban... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:0 Đừng gọi 630-296-7536 Giống như tất cả các bạn, tôi đã từng gọi tới số của... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:1 Đường hầm vô tận Vào ngày 17 tháng 12 năm 2008, thi thể bốn nam thanh niên... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:8 Hướng Dẫn Sinh Tồn Chúng ta đều từng như vậy… Bạn vừa mới tới một nơi nào đó xác... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:9 Thoát kiếp Cha dượng tôi là kẻ ác ôn. Gã bắt đầu chuyển tới ngôi nhà của... Đọc ngay 22/10/2020 Điểm đánh giá:5.67 Căn phòng bí mật của Daddy Con là Emma, năm nay con 6 tuổi. Hôm nay, Daddy con sẽ dẫn... Đọc ngay 22/10/2020