Phòng chat 98

Phòng chat 98

Đánh giá câu chuyện này:

    
Xếp hạng: 4/10. Từ 1 đánh giá.

Umm, chào mọi người. Tôi hiện đang nằm trên giường, ở bệnh viện St. Anne ở Bắc Luân Đôn. Tiến sĩ Martin đã vui vẻ cho tôi mượn chiếc máy tính xách tay của ông ấy, để tôi có thể kể cho các bạn biết điều gì đã xảy ra với tôi và tại sao tôi lại ở đây. Tên tôi là David Argento, năm nay tôi 16 tuổi, và… có vẻ như tôi đang mắc một chứng bệnh tâm thần nào đó.

Đó là những gì tôi nghe thấy từ lời bác sĩ nói ở phòng đối diện

Bác sĩ đã tiêm cho tôi một lượng Ibuprofen vừa đủ, nhưng cơn đau đầu này vẫn không chấm dứt. Nhưng đó không phải là những gì tôi bận tậm … Tôi nhất định phải viết ra điều này bằng mọi giá. Dù sao, chắc bạn đang tò mò vì sao tôi lại ở đây. Đây là toàn bộ câu chuyện của tôi: Khoảng bốn đêm trước, tôi có mò lên gác xép để lấy những cuốn sách cũ của mình để đi đốt chúng. Tôi vừa hoàn thành chương trình G.C.S.E(Chứng chỉ giáo dục phổ thông trung học) của mình, và giống như tất cả bạn bè , tôi ghét những môn học đó. Toán, Lịch sử, Tiếng Anh. - đặc biệt là môn Tiếng Anh đó. Tôi thực sự ghét môn đấy. Vì vậy, tôi đã tìm chính xác nơi tôi đã để chúng vài tháng trước (giống như là tôi vứt chúng đi hơn) trong một góc rất cũ, và phủ một đống bụi

Tôi khinh tởm khoảnh khắc nhìn lại đống sách, và chắc chắn đây sẽ là lần cuối cùng phải nhìn chúng. Tôi đã gom tất cả chúng bằng một tay. Đầy bụi bặm. Tôi cân nhắc việc thay quần áo ngay sau đó.

Nhưng rồi, có gì đó đập vào mắt. Tôi không biết làm thế nào mà mình lại nhận ra nó, nhưng nó hấp dẫn đến mức mà tôi vứt tất cả những cuốn sách trên tay và nhặt nó lên. Đó là một hộp đựng đĩa CD-ROM màu đỏ, có kích thước bằng một cuốn sách cỡ vừa. Không có bất kỳ lời giới thiệu nào, ngay cả khi tôi lật ngược lại nó. Tôi rất thích thú, nó giống như một trò chơi điện tử mà người chủ cũ để quên. Tôi vô cùng thích những trò chơi điện tử, nên đã cắm nó vào chiếc máy tính Dell.

Nhưng khi mở chiếc hộp, cái đĩa bên trong không có bất kỳ hình ảnh minh họa nào, thay vào đó chỉ là một màu trắng nhạt nhẽo với một số dòng chữ được viết bằng bút dạ đen:"Phòng chat 98".

Tôi cảm thấy thất vọng khi biết rằng nó không phải là một trò chơi điện tử, nhưng vì ai đó đã nỗ lực tạo ra phòng chat trên đĩa, chứ không phải là một phòng chat ở trên internet, nên tôi cho rằng nó khác biệt. Và, tôi đã đúng.

Sau khi đá những cuốn sách vô giá trị xuống bậc thang gác mái, tôi nhét chiếc đĩa vào bên trong chiếc máy tính xách tay cũ của mình. Sau một khoảnh khắc ngắn, một hộp màu đỏ không có văn bản xuất hiện. Lúc đầu tôi không bấm gì cả, nhưng nó có vẻ đọng lại ở đó khoảng 30 giây. Sau đó, màn hình chuyển sang màu đen trong một khoảnh khắc ngắn và nhấp nháy. Dòng chữ "Chào mừng đến với Phòng chat 98" xuất hiện ở giữa màn hình. Phòng chat 98?

Ý nghĩa của con số đó là sao? Sau đó, một khung văn bản màu trắng được mở ra ở giữa. Tôi không biết phải gõ cái gì, vì vậy tôi đặt ngẫu nhiên: "Xin chào." Tôi không mong đợi bất kỳ phản hồi nào nhưng sau đó tôi nhận được một phản hồi. Một người tên là DARWYN CLARKE đã trả lời: "Chào buổi chiều."

Không thể có chuyện người này là thật, có vẻ như tôi là người sở hữu duy nhất chiếc đĩa CHATROOM này. Sau đó, tôi nhận ra đó là một Chatbots, một chương trình được thiết kế kết hợp với trí tuệ nhân tạo (AI) để tương tác với con người. ICT(Công nghệ thông tin) là thứ duy nhất tôi giỏi.

 

Tôi vẫn nghĩ điều đó thật kỳ lạ. Tôi mới chỉ sống trong ngôi nhà này được 6 năm, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy chiếc hộp màu đỏ đó trong suốt thời gian ở đây. Tôi cho rằng những người chủ trước của ngôi nhà chắc hẳn đã sở hữu nó. Dù sao, tôi cố thử bắt chuyện con AI xem nó được lập trình ra sao

 

"Thời tiết hôm nay thật đẹp," - tôi viết. Không để tôi đợi lâu, Clarke trả lời, "Không, hôm nay trời có vẻ hơi xấu." Tôi đã rất ngạc nhiên. Thời tiết, ít nhiều, cũng chính xác như anh ta nói. Khi tôi nhìn ra cửa sổ, và thấy trời sắp mưa.

 

Có vẻ như đống sách tôi định đốt sẽ sống sót thêm được một ngày. Nhưng tôi không quá ngạc nhiên; Chatbot có lẽ đã được lập trình để nói điều đó, và vì đây là đất nước Anh nên thời tiết sẽ được lập trình nói giống như vậy. Sau đó tôi đã nhập,

 

"Bộ phim yêu thích của bạn là gì?" Một lần nữa, tôi nhận được phản hồi, "Tôi không thích xem phim. Tôi thích nhà hát hơn." Nhà hát? Tôi đang nói chuyện với một lão già khọm à?

Tôi đáp lại: "Bạn bao nhiêu tuổi rồi?"

Tôi không quan tâm nếu con bot cảm thấy bị xúc phạm, cuối cùng nó cũng hồi đáp. Câu trả lời là, "Tôi sẽ kể cho bạn nghe về chính mình. Tôi sinh năm 1867, lớn lên cùng với hai chị em gái mà tôi ghét cay ghét đắng." Được rồi, ai đã lập trình điều này rõ ràng là đang tấu hài. Tôi gõ lại, cười ha hả khi viết những dòng này:

 

"Tôi sinh năm 2098, có hai anh em sinh đôi giống hệt nhau, và là người ngoài hành tinh đến từ hành tinh Boogaloo. Tôi là Chúa Giêsu."

 

Tôi tự hỏi ông lão già khọm đó sẽ nói gì tiếp theo; Tôi biết đó là một chatbot, nhưng tôi cứ ngờ ngợ đó là người thật vì một số lý do không thể giải thích được. Anh ta nói:

 

"Thật sao? Thật là buồn cười. Rất vui được gặp anh, anh Giêsu. Những người anh em ngoài hành tinh đã bắt cóc ai bao giờ chưa?"

 

Tôi như vỡ thành từng mảnh; bất cứ ai lập trình ra được điều này thì cũng thật ấn tượng. Tôi gõ vào, "Đúng vậy, chúng tôi thực sự là những kẻ ấ âm ngoài hành tinh, những kẻ ɓắt óc trẻ em. Tốt hơn hết bạn nên cẩn thận, chúng tôi cũng là những kẻ thích thú với CD-ROMS!"

 

Câu trả lời tiếp theo chỉ đơn giản là đáng lo ngại. Clarke trả lời: "Chà, mặc dù tôi có vẻ là một CD-ROM, nhưng tôi thực sự đã từng là một con người. Cho đến khi tôi phải chịu sự trừng phạt cho những tội lỗi của mình."

 

Tôi không biết anh ta đang nói cái quái gì, những chi tiết sâu sắc trong đoạn chat của anh ta khiến tôi giật mình trong một giây. Tôi cảm thấy nó... thật. Quá thật. Và sau đó, trước sự ngạc nhiên của tôi, anh ấy gõ một tin nhắn khác:

 

"Bạn không hiểu vì sao ư ? Hãy để tôi tự giải thích. Các chị gái của tôi, những người mà tôi ghét, đã gặp phải một tai nạn thảm khốc."

 

Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng. Đây không chỉ là một chatbot. Đây hẳn là một chatbot có lí trí hoặc một cái gì đó. Hoặc đó là một trò đùa. Tôi gõ vào, để xem phản ứng của lão đó:

 

“Bạn có biết là tôi còn một người anh em nữa không?”. Và sau đó, tôi đã gặp phải bất ngờ lớn nhất. Darwyn Clarke trả lời lại lần nữa, chỉ lần này: Tôi có thể thấy tin nhắn của anh ấy đang được đánh máy.

"Cậu là con một mà, David."

Cái quái gì vậy? Bây giờ tôi thực sự phát khiếp, vì vậy tôi gõ vào "Bạn là cái đéo gì vậy?" Điều này không thể nào là A.I. Đó thực sự là một con người đang nói chuyện.

"HÃY ĐỂ TÔI KỂ CHO BẠN MỘT CÂU CHUYỆN. BẠN CÓ BIẾT ĐIỀU GÌ ĐÃ XẢY RA ĐỐI VỚI CÁC CHỦ TRƯỚC CỦA NHÀ BẠN KHÔNG?"

Tôi ngồi đó như một thằng ngốc, nhìn chằm chằm vào máy tính, chờ đợi phản hồi.

"ĐIỀU ĐÃ XẢY RA GIỐNG VỚI 2 NGƯỜI CHỊ EM CỦA TAO. HÃY NHỚ LẤY RẰNG .TAO CĂM GHÉT BỌN CHÚNG."

Điều đó là vậy đó. Tôi di chuyển con trỏ đến góc trên cùng bên phải để nhấp vào nút chéo và kết thúc cơn ác mộng này. Tôi thấy nhẹ nhõm. Tôi chỉ nói chuyện với nó trong năm phút, cảm tưởng như hai giờ. Nhưng khi tôi cố gắng tắt P.C, điều không tưởng đã xảy ra.

Máy tính bị đơ hoàn toàn, không phản hồi. Tất cả đều trục trặc và chết tiệt. Tệ hơn nữa, phòng trò chuyện tự mở! Tôi nhận được một tin nhắn khác, và lúc này chắc chắn tôi đang bị ảo giác.

"MÀY CHƯA NGHE HẾT CÂU CHUYỆN MÀ"

Tôi như mất trí, cố gắng dùng đủ mọi cách: " Mày đang làm gì với máy tính của tao vậy? DỪNG TRÒ NÀY LẠI NGAY ĐI !!! Điều này đéo vui chút nào đâu!"

Cuối cùng, tôi nghĩ mọi chuyện bắt đầu từ đây. Darwyn Clarke đã nhập lại lần nữa, lần này là kiểu đánh chữ chậm hơn nhiều so với lần trước. Tôi không thể nghe thấy gì hơn ngoài nhịp tim của chính mình. Nó tăng lên ngày càng nhiều hơn, với mỗi bức thư đi qua. Mặt tôi gần như tan chảy vì mồ hôi.

Khi tôi tập trung ngày càng nhiều vào các chữ cái khi chúng đang được đánh máy: biểu cảm kinh hoàng trên khuôn mặt tôi trở nên rõ ràng hơn, tôi nhớ như in những gì mình đã nhìn thấy trong hình phản chiếu của máy tính. Tin nhắn cuối cùng mà con bot gửi cho tôi, thứ khiến tôi mất đi hoàn toàn sự tỉnh táo đó là: "HÃY NHÌN RA ĐẰNG SAU"

Tôi nhớ cảm giác như thể mọi thứ xung quanh tôi đang chậm lại. Tôi thực sự đã rất hoảng sợ. Một nỗi sợ thường trực sẽ có điều gì đó đằng sau, và chỉ một phần nhỏ tôi an ủi rằng không có gì ở đó hết. Tôi nhắm nghiền mắt lại, nghiến chặt răng vào nhau một cách dữ dội, sau đó ngoái ra sau với tốc độ thật nhanh. KHÔNG. Hoàn toàn không có gì. Tôi bật ra một tiếng cười yếu ớt, và gật đầu nhẹ nhõm, và tôi cảm thấy như mọi thứ đã an toàn trở lại. Cho đến khi tôi nhìn lại màn hình máy tính của mình. Tôi hẳn đã nhìn thấy nó ngay khi tôi xoay ghế, nhưng dù sao thì nó cũng bắt được tôi.

Có một khuôn mặt. KHUÔN MẶT CHẾT TIỆT CỦA MỘT GÃ ĐÀN ÔNG. MẶT GÃ TÁI NHỢT, đang cười toe toét với tôi, trên màn hình máy tính. Tóc hắn màu vàng, và hắn có vẻ ngoài hai mươi tuổi, nhưng nét mặt của gã hoàn toàn trái ngược với sự thân thiện, đôi mắt gã đỏ rực.

Tôi chỉ nhìn thấy nó trong một nano giây ngắn ngủi, nhưng đó là tất cả những gì tôi thấy được. Sau đó, dường như tôi đã la hét dữ dội trong vô thức, và bất tỉnh trong 4 giờ liền. Đó là những gì bác sĩ Martin nói với tôi. Ông ấy là người điều trị cho tôi lúc này. Ông ấy không hề hay biết những gì mà tôi đã trải qua.

 

Vì vậy, bây giờ tôi đang ở đây, đang ngồi trên giường lúc 4:30 sáng, gõ câu chuyện này với mọi người. Ngay cả khi tôi gõ, tôi vẫn lo lắng rằng khuôn mặt sẽ xuất hiện một lần nữa và làm tôi sợ hãi. Tôi dường như đang phải chịu đựng một chấn thương. Xung quanh mắt tôi có những quầng thâm tím, bởi vì tôi thực sự đã không ngủ chút nào kể từ khi vụ việc xảy ra. Tôi đã cố ngủ, nhưng khuôn mặt đó ... khuôn mặt đó khiến tôi không thể ngủ được.

 

Bây giờ khi tôi viết ra những dòng này, tôi mong mọi người hãy nhớ kỹ. Nếu bạn thấy hộp CD-ROM màu đỏ, hãy vứt nó đi. Đừng bao mở nó hoặc dùng nó. Tôi không thể chịu được nữa. Tôi đang rất sợ! Ai đó hãy giúp tôi tỉnh táo lại đi. Và KHÔNG, tôi nhắc lại, KHÔNG đi tìm Darwyn Clarke. Hắn có thể tồn tại hoặc không, nhưng hắn sẽ khiến bạn phát điên.

Bạn phải đọc lời cảnh báo này.

Đừng tìm kiếm DARWYN CLARKE. NẾU BẠN TÌM KIẾM HẮN

HẮN SẼ ÁM ẢNH TÂM TRÍ BẠN.

 

Xin mời đăng nhập để bình luận. Đăng nhập ngay

Có 1 đánh giá

  1. Nana

    thật sự thì cũng khá hay đó, mà có nhiều lỗi chính tả nha, nó ko kinh dị lắm. cảm ơn vì đã viết

Xin mời đăng nhập để bình luận. Đăng nhập ngay

Truyện cùng thể loại
Băng ghi hình kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy
Điểm đánh giá:
10

Băng ghi hình kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy

Tôi đang làm việc tại một trạm xăng ở vùng quê Pennsylvania....
Đọc ngay
Kênh ∞
Điểm đánh giá:
9.67

Kênh ∞

Ngành truyền hình xưa nay vẫn đồn đại một câu chuyện huyền...
Đọc ngay
Quí ngài Ickbarr
Điểm đánh giá:
0

Quí ngài Ickbarr

Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất sợ bóng tối. Giờ tôi vẫn còn sợ,...
Đọc ngay
ANNANORA PETROVA
Điểm đánh giá:
0

ANNANORA PETROVA

Tớ biết cậu rất hận tớ, nhưng chúng ta đã từng là bạn thân mà...
Đọc ngay
Loạn thần
Điểm đánh giá:
0

Loạn thần

Chẳng hiểu sao tôi lại tự tay viết ra những dòng này thay vì...
Đọc ngay
Trang web Cô gái mù
Điểm đánh giá:
0

Trang web Cô gái mù

Trang web Cô gái mù là một truyền thuyết đô thị của Tây Ban...
Đọc ngay
Đừng gọi 630-296-7536
Điểm đánh giá:
0

Đừng gọi 630-296-7536

Giống như tất cả các bạn, tôi đã từng gọi tới số của...
Đọc ngay
Đường hầm vô tận
Điểm đánh giá:
1

Đường hầm vô tận

Vào ngày 17 tháng 12 năm 2008, thi thể bốn nam thanh niên...
Đọc ngay
Hướng Dẫn Sinh Tồn
Điểm đánh giá:
8

Hướng Dẫn Sinh Tồn

Chúng ta đều từng như vậy… Bạn vừa mới tới một nơi nào đó xác...
Đọc ngay
Thoát kiếp
Điểm đánh giá:
9

Thoát kiếp

Cha dượng tôi là kẻ ác ôn. Gã bắt đầu chuyển tới ngôi nhà của...
Đọc ngay
Căn phòng bí mật của Daddy
Điểm đánh giá:
5.67

Căn phòng bí mật của Daddy

Con là Emma, năm nay con 6 tuổi. Hôm nay, Daddy con sẽ dẫn...
Đọc ngay