Loạn thần Đánh giá câu chuyện này: Xếp hạng: 0/10. Từ 0 đánh giá. Thời gian đọc:59 phút Một ngày Chủ nhật… Chẳng hiểu sao tôi lại tự tay viết ra những dòng này thay vì gõ chúng trên máy tính. Có lẽ tôi vừa thấy điều gì đó kỳ quặc. Không phải tôi không tin tưởng vào chiếc máy tính của tôi… mà chỉ là… tôi cần phải sắp xếp hoàn chỉnh dòng hồi tưởng của mình. Những dòng này cần phải được chắp bút ở đâu đó, phải được ghi lại ở đâu đó để tôi biết chắc rằng những gì tôi viết sẽ không biến mất, sẽ không thay đổi,… sẽ còn y nguyên như những gì trong tâm trí tôi. Có một thứ gì đó… thật mơ hồ, thật hư ảo, lạ kỳ hằn lên lớp như một lớp sương mờ trong ký ức, đang dần thu hẹp không gian căn phòng lại khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Có lẽ là do căn hộ giá rẻ mà tôi thuê, nằm chơ vơ ở ngay dưới tầng hầm. Ánh sáng chẳng thể lọt qua khung cửa sổ nên ngày hay đêm trong phòng cũng như nhau. Dự án tôi tham gia lập trình đã giữ chân tôi trong phòng vài ngày nay. Tôi thực sự muốn kết thúc nó. Nhiều giờ liền ngồi trước màn hình đã khiến tôi không còn nhận ra khuôn mặt của mình, tôi biết, nhưng chắc không phải vì thế đâu. Tôi không rõ đã bắt đầu cảm thấy sự lạ thường này từ lúc nào, thậm chí nó mơ hồ tới nỗi tôi không thể hình dung được. Hay là tại đã lâu tôi chưa trò chuyện cùng ai đó nhỉ. Suy nghĩ đó vụt lên trong đầu tôi. Chắc là bạn bè tôi không ai online, hoặc cũng có thể họ đã online trong lúc tôi đang mải mê làm việc mà không để ý. Chẳng ai trả lời tin nhắn của tôi. Email gần nhất tôi nhận là từ hôm qua, từ một người bạn nói rằng sẽ tới gặp tôi sau khi từ cửa hàng về. Tôi lại cầm điện thoại và quay số, mà sóng dưới tầng hầm này tệ quá. Đúng rồi, tôi cần gọi cho ai đó, tôi nghĩ tôi sẽ phải đi ra ngoài một chút. Hmm, suy nghĩ ấy làm tâm trạng tôi trùng xuống chút. Nỗi sợ hãi trong tôi dần tan biến, tôi tự cảm thấy thật buồn cười, khi không lại nghĩ linh tinh. Tôi soi gương trước khi ra ngoài, cằm tôi đã lún phún râu sau hai ngày chưa cạo. Tôi mường tượng mình sẽ ra ngoài gọi điện. Dù vậy, tôi cũng phải đi thay áo sơ mi vì đang giờ ăn trưa mà, biết đâu tôi sẽ bắt gặp một người quen. Tôi đã hy vọng thế, nhưng kết cục chẳng như mong đợi. Khi tôi đi ra ngoài, tôi từ từ mở cánh cửa căn hộ nhỏ của mình. Một nỗi sợ vô hình nào đó bắt đầu len lỏi vào tâm trí tôi, chẳng hiểu tại sao. Nhấn mạnh rằng tôi đã chẳng nói lời nào với ai ngoài tôi đã một hai ngày nay. Ánh mắt tôi hướng dọc theo hành lang xám xịt, bẩn thỉu, điều tệ hơn thì đây là một hành lang của tầng hầm. Phía cuối hành lang là một cánh cửa kim loại lớn dẫn đến phòng sưởi của tòa nhà. Tất nhiên là cửa khóa rồi. Hai máy bán soda đìu hiu đứng trước đó; tôi đã mua một lon soda từ ngày đầu tiên chuyển đến đây ở, nhưng lon nước đã hết đát từ hai năm trước. Tôi chắc chắn rằng thậm chí còn chẳng ai biết những chiếc máy đó tồn tại ở đây, hoặc bà chủ nhà cũng chẳng mảy may quan tâm. Tôi nhẹ nhàng khép cửa lại, rón rén bước về phía khác. Chẳng hiểu sao tôi lại làm vậy, nhưng chí ít là cũng vẫn dễ chịu hơn là phá vỡ những âm thanh phát ra từ hai cái máy. Tôi bước hết cầu thang và mở cánh cửa bước vào căn phòng khách của căn hộ. Nhìn qua cửa sổ, tôi thực sự bất ngờ: chắc chắn đây không phải giờ ăn trưa. Sự tiêu điều của thành phố lửng lơ buông trên con đường tối tăm bên ngoài, những ánh đèn giao thông nhấp nháy vàng phía ngã tư xa xa. Trên trời xám xịt những đám mây u ám màu tím đen, lững lờ. Mọi thứ đều bất động trừ những cành cây trên vỉa hè đung đưa trong gió. Tôi bất giác rùng mình, mặc dù tôi không thấy lạnh. Chắc là tại những cơn gió tràn vào từ bên ngoài. Tiếng gió mơ hồ rít qua cánh cửa kim loại nặng nề, chắc chắn rằng đó là tiếng gió đặc trưng của buổi đêm, hiu quạnh và lạnh lẽo, đang rung rẩy trên vô số tán lá ngoài kia. Tôi quyết định không đi ra ngoài nữa. Thay vào đó, tôi tới gần cửa sổ và nhấc điện thoại di động của mình lên. Các vạch sóng xanh dần hiện lên. Thật tuyệt, đã đến lúc nghe được giọng nói của một ai đó. Thật vớ vẩn, không đâu tôi lại sợ hãi vô cớ. Tôi lắc đầu, tự cười thầm bản thân. Đó thực sự là một điều kỳ lạ, sợ hãi chẳng bởi thứ gì. Tôi lắc đầu, tự cười thầm bản thân mình. Tôi bấm số cô bạn thân nhất của mình – Amy, và áp điện thoại lên tai. Tiếng “tútttt…” vang lên một lần rồi im bặt. Chẳng có gì xảy ra. Tôi vẫn giữ máy, sự im lặng kéo dài đến khoảng 20 giây thì tôi dập máy. Tôi cau mày, nhìn lại điện thoại vẫn báo đầy vạch sóng. Tôi định gọi lại thì bỗng chiếc điện thoại của tôi vang chuông, tôi bấm nhấc máy và áp lên tai. “Xin chào” – tôi hỏi, bất giác rùng mình khi nghe thấy một giọng nói sau nhiều ngày, ngay cả khi đó là tiếng của tôi. Suốt hai ngày, những âm thanh trong tòa nhà, âm thanh từ chiếc máy tính và cả tiếng của hai cái máy bán soda cuối hành lang đã bám lấy, quanh quẩn trong tâm trí tôi. Ngập ngừng một chút thì có một giọng nói vang lên: “Ơi!” – giọng con trai, rõ ràng, có vẻ cũng tầm tuổi sinh viên như tôi – “Ai thế?” “John” – tôi trả lời, bối rối. “Oh, xin lỗi! Anh nhầm số rồi.” – Anh ta trả lời rồi cúp máy. Tôi từ từ hạ điện thoại xuống và dựa người vào bức tường. Thật kỳ lạ. Tôi nhìn lại vào danh sách cuộc gọi đến, nhưng đó là một số máy lạ. Trước khi dòng suy nghĩ của tôi kịp trôi xa thì điện thoại lại reo lên khiến tôi giật mình. Lại một số máy lạ nữa. Tôi áp điện thoại lên tai, im lặng và chờ tiếng nói từ đầu bên kia. Một giọng nói quen thuộc vang lên phá vỡ sự căng thẳng của tôi. “John?” giọng nói của Amy Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Phùùuu, là cậu à!” – tôi trả lời. “Còn ai vào đây chứ!” – cô ấy trả lời “À, số máy. Tớ đang tham dự một bữa tiệc tại phố Seventh, cậu vừa gọi thì điện thoại của tớ hết pin. Tớ mượn điện thoại của bạn.” “Oh, được rồi” – tôi nói. “Cậu đang ở đâu vậy?” – Amy hỏi. Tôi nhìn vào cánh cửa kim loại gắn trên bức tường xám xịt: “Tớ đang ở nhà” – tôi thở dài “Tớ cảm thấy thật ngột ngạt, và tớ nghĩ mình nhận ra điều đó hơi muộn.” “Cậu nên đến đây đi.” – Cô ấy cười. “À không, tớ không nghĩ ở qua đêm tại một nơi lạ là một ý hay” – tôi nói và liếc nhìn qua cửa sổ, tiếng gió rít hiu quạnh ngoài phố thổi vào trong tôi một nỗi sợ hãi. – “Tớ nghĩ sẽ tiếp tục công việc hoặc lên giường đi ngủ” “Thật vớ vẩn!” – Cô ấy trả lời – “Tớ sẽ đến đón cậu. Căn hộ của cậu ở gần phố Seventh phải không?” “Cậu đã uống bao nhiều li vậy?” – Tôi ngạc nhiên hỏi – “Cậu biết rõ nơi tớ sống mà” “Oh, đương nhiên” – Cô ấy đột ngột nói – “Tớ nghĩ tớ không thể tới đó nếu đi bộ phải không?” “Cậu có thể nếu cậu có nửa giờ đồng hồ” – Tôi nói. “Phải” – Cô ấy nói – “OK, tớ đang bận chút, chúc may mắn với công việc của cậu!” Tôi lại cúp máy, nhìn vào dãy số nhấp nháy khi cuộc gọi kết thúc, không gian tĩnh lặng lại lặng lẽ bao trùm lên toàn bộ tòa nhà. Hai cuộc gọi từ hai số máy lạ cùng với đường phố lạnh lẽo và những cơn gió heo hắt trong một buổi tối im ắng. Có lẽ do đã xem quá nhiều phim kinh dị mà tôi mới tự hành hạ thần kinh của mình như vậy, cảm giác một thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào tôi quá cánh cửa sổ kia, một thực thể vô hình lẻ bóng, đang dương những nanh vuốt sắc chỉ chực để vồ lấy những nạn nhân còn đang ngơ ngác một mình. Tôi biết nỗi sợ trong tôi thật phi lý, nhưng xung quanh tôi không có ai, vì vậy, tôi nhảy xuống cầu thang, lao dọc theo hành lang vào phòng và đóng cửa lại cho tới khi mọi thứ trở lại trong yên lắng. Như tôi đã nói, tôi có cảm giác sợ hãi vì một thứ gì đó không rõ ràng, và bây giờ thì sự sợ hãi đó đã bắt đầu phai mờ đi rồi. Viết lại những dòng này sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều – nó khiến tôi nhận ra chẳng có điều gì bất thường cả. Trí óc tôi thanh lọc ra những suy nghĩ tiêu cực và sự sợ hãi nửa vời, chỉ để lại một thực tế lạnh lẽo. Trời đang về khuya… Tôi thì nhận được cuộc gọi từ một số lạ và điện thoại của Amy thì hết pin, vì vậy cô ấy phải gọi bằng số máy khác. Ngoài ra không còn điều gì khó hiểu khác đang diễn ra nữa… Khoan đã, hình như có điều gì đó không đúng. Tôi biết cô ấy đã uống rượu, hoặc chí ít là tôi nghĩ rằng cô ấy đã uống vài li? Hoặc là… chính là nó, nó có thật! Tôi chỉ mới vừa nhận ra điều đó, tôi sẽ ghi lại điều này vào trang giấy. Amy nói cô ấy đang tham gia một bữa tiệc, mà tôi lại chẳng nghe thấy gì ngoài sự im lặng qua điện thoại. Mà cũng có thể là cô ấy ra ngoài để gọi thì sao. Không phải… Không thể như thế được, bởi vì… tôi chẳng nghe thấy có tiếng gió nào cả. Thứ Hai, Tôi quên mất không viết nốt trang giấy dang dở đêm qua. Tôi không biết tôi đã muốn tìm kiếm điều gì khi chạy lên trên tầng và nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ tôi mới tự hỏi tại sao mình lại sợ hãi vô cớ vậy? Thật buồn cười! Tôi không thể chờ thêm được nữa, tôi chỉ muốn đi ra ngoài và tận hưởng những tia nắng ngay bây giờ. Tôi sẽ kiểm tra lại E-mail, cạo râu, tắm rửa và ra khỏi đây! Mà khoan đã… hình như tôi nghe thấy một thứ gì đó. Tiếng sấm! Vậy là chẳng có ánh nắng mặt trời và không khí trong lành. Tôi bước lên cầu thang và… thật thất vọng. Một màn mưa xối xả vỗ ào ào vào mặt kính cửa sổ. Ánh sáng mờ mờ hắt qua khung cửa cho tôi cảm nhận được đang là ban ngày dù nó hơi u ám và ẩm ướt. Tôi hướng mắt về phía cửa sổ và chờ đợi một tia chớp lóe lên xóa đi màn mưa u ám, nhưng mưa quá dày và tôi cứ vô vọng trông theo những hình thù kỳ dị tạo bởi những con sóng cuốn xuống cửa sổ. Thất vọng, tôi quay lại, nhưng tôi không muốn quay trở lại căn phòng dưới tầng hầm. Thay vào đó, tôi lang thang bước lên cầu thang, qua tầng một và tầng hai. Dừng chân ở tầng ba -tầng cao nhất trong tòa nhà. Qua tấm kính mờ đục chạy dọc cầu thang, chẳng thể nhìn thấy gì trong cơn mưa. Tôi mở cửa và đi lang thang trong hành lang. Dọc hành lang là mười cánh cửa gỗ dày, phết sơn xanh đang đóng im lìm. Tôi dỏng tai lắng nghe, nhưng đang lúc giữa trưa nên chẳng có gì ngoài tiếng mưa xối xả. Tiếng mưa rơi bên ngoài hành lang u ám làm cho tôi thoáng có ấn tượng kỳ lạ rằng những cánh cửa đóng im lìm kia như những tảng đá granit sừng sững được dựng lên bởi một nền văn minh lãng quên cổ xưa để bảo vệ điều gì đó. Một tia chớp lóe lên, vụt biến những cảnh cửa xanh rêu trông giống đá thô. Tôi đã tự cười mình vì để trí tưởng tượng bay xa quá, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng hẳn là ánh chớp đã đi xuyên qua một cửa sổ trong hành lang. Một ký ức mơ hồ hiện lên, tôi chợt nhớ lại rằng tầng ba cũng có một cái hốc và một cửa sổ bên trong nằm ở giữa hành lang. Thật tuyệt nếu như nhìn ra bên ngoài kia có thể thấy ai đó, tôi liền rảo bước tới cái hốc đó, nơi có cái cửa sổ lớn với lớp kính trong veo. Tôi đưa tay trượt nó qua, nhưng thoáng ngập ngừng. Liệu có thứ gì đáng sợ đang chờ chực tôi phía bên kia cánh cửa không? Gần đây, mọi thứ xảy ra rất kỳ lạ… vì vậy tôi phải chuẩn bị một kế hoạch, tôi quay lại phòng. Tôi thực sự mong muốn mọi thứ sẽ trở lại bình thường, nhưng tiếc thay trời lại mưa khiến tôi như sắp phát điên. Tôi quay lại để lấy webcam. Dây nối của nó ngắn quá nên tôi sẽ giấu nó giữa hai máy soda ở cuối hành lang tầng hầm, chạy dây dọc theo tường và dưới cửa, dán băng keo đen lên dây để nó lẫn với dải nhựa đen chạy dọc theo chân tường của hành lang. Tôi biết điều này thật ngớ ngẩn, nhưng tốt hơn là không có gì để làm. Tôi mở cánh cửa từ hành lang ra cầu thang, gồng mình đẩy cánh cửa nặng nề mở rộng phía trước sau đó chạy thục mạng về phòng và đóng cửa lại. Tôi dán mắt webcam trên máy tính, thấy hành lang bên ngoài cửa và gần hết cầu thang cứ tĩnh lặng như tờ. Giá mà đặt được camera ở chỗ khác để tôi có thể nhìn ra cửa trước... Kìa! Có ai online thì phải! * * * * * * Tôi liền lôi trong tủ ra một chiếc webcam cũ để chat với người bạn kia. Tôi thực sự không thể giải thích cho anh ấy lý do tại sao tôi muốn trò chuyện video, chỉ biết tôi cảm thấy thoải mái hơn nếu được nhìn thấy mặt của ai đó. Cậu ta không thể nói chuyện được lâu, và thực sự thì chúng tôi cũng chẳng nói được điều gì có nghĩa, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn. Nỗi sợ thoáng chốc biến mất. Tôi đã cảm thấy tốt hơn cho đến khi tôi nhận ra một điều gì đó… bất thường… về cuộc nói chuyện của chúng tôi. Tôi biết tôi cảm thấy tất cả mọi thứ đều kỳ lạ nhưng… những câu nói của cậu ấy hơi mập mờ và không rõ ràng. Tôi không nhớ cậu ta đã nói một điều gì đó đặc biệt như là… một cái tên hay một nơi nào đó, hoặc một sự kiện… đại loại như vậy, tất cả đều chung chung… nhưng cậu ta có hỏi địa chỉ e-mail của tôi để tiện giữ liên lạc. Chờ đã, tôi vừa nhận được một e-mail… Tôi chuẩn bị đi ra ngoài thì đúng lúc nhận được email từ Amy mời tôi ăn tối tại “nơi chúng tôi thường đến”. Tôi thích ăn pizza, mấy ngày nay tôi đã phải ăn đủ thứ linh tinh trong tủ lạnh rồi nên bụng tôi đang réo lên ầm ĩ. Một lần nữa, tôi lại cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, vẫn cái cảm giác mấy ngày qua đó. Có lẽ tôi nên tiêu hủy những trang giấy này khi tôi quay lại. Ơ, lại có một E-mail khác đến. Ôi chúa ơi! Suýt nữa thì tôi đã đi ra ngoài. Suýt chút nữa thì tôi đã mở cửa. Tôi gần như đã mở cửa, nhưng tôi lại chần chừ và đọc e-mail trước! E-mail của một người bạn cũ đã lâu tôi không gặp. Chắc hẳn cậu ta đã gửi E-mail này tới tất cả những địa chỉ E-mail trong danh sách bạn bè của cậu ta. Chẳng có chủ đề gì cả, chỉ có nội dung đơn giản là: “Hãy nhìn bằng chính đôi mắt của bạn đi. Đừng tin tưởng chúng!” “Nó” là cái quái gì thế nhỉ? Dòng thư này thực sự làm tôi hơi sốc, tôi đọc đi đọc lại chúng. Phải chăng là thư tuyệt mệnh? Dòng chữ rõ ràng đã bị ngắt quãng chả có nghĩa gì. Tôi từng nhận được nhiều E-mail như vậy và luôn bỏ qua chúng, chỉ như một dạng thư rác chứa virus hoặc mấy thứ linh tinh, nhưng với dòng thư này… khiến tôi nhận ra rằng mấy ngày nay tôi chưa nhìn thấy bất cứ ai hay nói chuyện trực tiếp với một ai cả. Cuộc nói chuyện qua webcam với người bạn rất khó hiểu, mơ hồ, và rất… lạ lùng, khiến tôi đang băn khoăn về nó. Thật sự kỳ lạ ư? Hay chỉ là nỗi sợ trong tôi thêu dệt lên? Xâu chuỗi lại sự việc một chút, ban đầu tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ và ngay sau đó là cuộc gọi bất thường từ Amy; một người bạn lại hỏi E-mail của tôi… Tôi gửi tin nhắn cho cậu ấy trước ngay khi nhìn thấy cậu ấy online; sau đó tôi nhận được một tin nhắn ngay khi vừa kết thúc cuộc đối thoại với cậu ta. Chúa ơi! Là cuộc gọi từ Amy! Tôi đã nói hết qua điện thoại – tôi đã nói nhà tôi cách phố Seventh nửa giờ đi bộ! Chúng biết tôi đang ở đây! Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tìm thấy tôi? Mọi người đi đâu hết cả rồi? Vì sao tôi không hề thấy hay nói chuyện với bất cứ ai trong mấy ngày nay? Không, không đúng, điều này thật điên rồ, hoàn toàn điên rồ. Tôi cần phải bình tĩnh lại. Sự điên rồ này cần phải chấm dứt. * * * * * * Tôi không biết tôi đang nghĩ gì. Tôi chạy khắp căn phòng trong điên loạn, tôi cầm điện thoại đến mọi ngóc ngách chỉ để tìm một chút tín hiệu. Cuối cùng thì cũng có một vạch trong phòng tắm, một vạch hiếm hoi tại cái không gian được bao quanh bởi những bức tường dày cộm này. Cầm chặt chiếc điện thoại, tôi gửi một tin nhắn tới tất cả những số máy mà tôi có trong danh sách. Vì không muốn phản bội lại cái cảm giác sợ hãi vô cớ, tôi chỉ nhắn rất đơn giản: “Bạn có tận mắt thấy ai gần đây không?” Lúc này tôi chỉ muốn có ai đó trả lời. Không cần biết câu trả lời là gì, tôi cũng chẳng ngại ngùng nữa. Tôi đã cố gắng gọi cho một vài người, nhưng chỉ cần dịch đi một chút là mất sóng. Sau đó, tôi nhớ tới chiếc máy tính, và chạy ngay lại đó rồi gửi một tin nhắn khẩn đến tất cả những người đang online. Không một ai trả lời. Hầu hết họ đang treo nick… Tôi bắt đầu nhắn tin trong hoảng loạn, và tôi nói với họ tôi đang ở đâu, tôi đang ra sao,… tôi không quan tâm đến bất kỳ điều gì. Tôi chỉ cần được nhìn thấy một ai đó mà thôi. Tôi lục tung căn phòng của tôi lên để xem tôi có bỏ lỡ thứ gì không, thứ gì đó giúp tôi có thể liên lạc với những người khác mà không cần phải mở cửa. Tôi biết điều đó thật điên rồ, tôi biết chẳng còn cách nào nữa, nhưng biết đâu? Phải, biết đâu được? Tôi chỉ muốn chắc chắn! Tôi dính chiếc điện thoại lên kệ trong phòng tắm phòng khi có ai đó liên lạc. Thứ Ba, ĐIỆN THOẠI REO! Tôi chìm vào giấc ngủ sau một đêm kiệt sức. Tiếng chuông điện thoại lập tức đánh thức tôi, tôi chạy ngay vào phòng tắm, đứng lên bệ xí và với tay lấy chiếc điện thoại. Đó là Amy, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô ấy cố gắng liên lạc với tôi kể từ cuộc gọi đêm đó, hẳn là rất lo lắng. Cô ấy đang đến chỗ tôi, đúng rồi, cô ấy biết rõ tôi đang ở đâu mà chẳng cần tôi phải nói cho cô ấy biết. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ. Chắc chắn tôi phải quăng đống giấy này đi trước khi có ai nhìn thấy nó. Chẳng hiểu tôi đang viết linh tinh gì đây. Có lẽ là vì đây là cách nói chuyện duy nhất mà tôi có thể kể từ… từ khi nào thì có Chúa mới biết. Tôi trông thật thảm hại. Tôi quay đầu lại soi gương: đôi mắt tham quầng, râu mọc um tùm, một thân thể thiếu sinh khí. Căn hộ của tôi trông chẳng khác gì một đống rác, nhưng tôi chẳng buồn dọn dẹp nó. Tôi nghĩ tôi cần ai đó nhìn thấy những gì tôi đã phải trải qua. Mấy ngày này hoàn toàn KHÔNG bình thường một chút nào. Tôi không phải là kẻ ảo tưởng. Tôi biết tôi là một nạn nhân của sự suy nghĩ tiêu cực. Có lẽ tôi đã bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy người khác cả chục lần rồi. Tôi chỉ đi ra ngoài vào giữa trưa hoặc khi trời đã tối muộn, khoảng thời gian mà mọi người không hề ra đường. Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, ít nhất là lúc này. Thêm vào đó, tôi tìm thấy một thứ thực sự có ích với tôi trong tủ quần áo đêm qua: một chiếc TV! Tôi đã lắp đặt nó ra trước khi tôi viết những dòng chữ này. TV chính là giải pháp cho sự cô quạnh này, nó nhắc nhở tôi rằng có một Thế giới bên ngoài bức tường dày đặc kia. Tôi rất vui vì Amy là người duy nhất trả lời tôi sau khi tôi quấy rầy tất cả mọi người một cách điên cuồng vào đêm qua. Cô ấy là người bạn thân nhất đã lớn lên cùng tôi. Có thể cô ấy không biết điều đó, nhưng đối với tôi những khoảnh khắc được ở bên Amy là những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Tôi nhớ về những ngày hè ấm áp, đối lập với cái không gian tăm tối, mưa gió và lạc lõng này. Cảm giác như tôi đã dành nhiều ngày ngồi ở đó, chẳng còn muốn làm gì, chỉ quanh quẩn bên Amy và nói chuyện với cô ấy mà thôi. Tôi vẫn mơ màng nhớ về những ký ức tuyệt với đó, và nó nhắc nhở tôi rằng tôi sẽ không mắc kẹt mãi ở nơi chết tiệt này. Một tiếng gõ cửa vang lên… Lạ làm sao khi không nhìn thấy Amy qua webcam mà tôi giấu ngoài cửa. Có lẽ tôi đã đặt nó trong góc khuất, nó còn chả soi ra tới cửa trước. Tôi phải biết! Tôi muốn biết! Sau tiếng gõ cửa, tôi hét to, đùa cợt rằng có một chiếc webcam đang đặc cạnh mấy cái máy bán soda, bất giác tôi hơi ngượng vì chứng hoang tưởng của mình. Ngay sau đó, tôi nhìn vào màn hình máy tính và thấy Amy đang bước qua đó rồi nhìn xuống chiếc webcam. Cô ấy mỉm cười và vẫy tay: “Hey!” – là khuôn mặt kèm theo một nụ cười. “Kỳ cục lắm phải không? Tớ biết.” – tôi nói qua mic – “Tớ đã có một vài ngày không bình thường cho lắm.” “Chắc chắn rồi!” – cô ấy trả lời – “Mở cửa đi nào, John” Tôi hơi do dự. Làm thế nào để có thể chắc chắn ngoài kia là Amy nhỉ? “Hey, đùa cậu chút nhé” – Tôi nói với cô ấy – “Nói với tớ một điều về chúng ta… để chứng minh cậu… là cậu” Cô ấy nhìn vào chiếc webcam với ánh mắt kỳ lạ: “Ừm, không sao” – cô ấy chậm rãi nói – “Chúng ta bất ngờ gặp nhau trong khu vui chơi, nơi mà chúng ta đã quá lớn để tới?” Tôi thở dài kéo thực tế trở lại xua đi nỗi sợ hãi vớ vẩn. Trời ơi, tôi đúng là dở hơi. Ngoài kia đương nhiên là Amy rồi! Ngày chúng tôi gặp nhau chỉ có trong trí nhớ của chúng tôi mà thôi, không thể ở đâu khác trên thế giới này cả. Tôi chỉ giữ ký ức đó cho riêng mình, tuy không phải đang bối rối nhưng tôi vẫn luôn khao khát những ngày tươi đẹp đó sẽ quay trở lại. Nếu có một thế lực vô hình nào đó như tôi vẫn hoang tưởng thì làm sao bọn chúng biết được những ngày tuyệt vời đó. “Haha, được rồi, tớ sẽ giải thích mọi chuyện” – Tôi nói – “Đứng đó nhé, tớ ra ngay đây.” Tôi chạy vào vệ sinh vuốt lại mái tóc bù xù. Trông tôi thật thảm hại, nhưng cô ấy sẽ hiểu thôi. Mặc kệ đống lộn xộn trong căn phòng, tôi bước tới cánh cửa. Tôi đặt tay lên nắm đấm cửa và ngó lại căn phòng lần cuối. Thật kỳ cục, tôi nghĩ. Mắt tôi đảo qua đống thức ăn dang dở dưới đất, lướt qua cái thùng rác đầy ụ và cái giường bị nghiêng về một phía sau khi tôi đẩy nó ra để tìm… cái gì đó mà có Chúa mới biết. Tôi gần như sắp mở cánh cửa thì ánh mắt tôi chạm phải một thứ: cái webcam cũ kỹ, cái webcam mà tôi đã dùng để nói chuyện với người bạn của tôi. Quả cầu đen của webcam nằm lăn lóc, và cái ống kính chiếu thẳng vào những tờ giấy của tôi. Một nỗi khiếp sợ kinh hoàng lập tức dâng lên, tôi nhận ra rằng nếu có thứ gì đó đang nhìn qua cái webcam đó, thì đồng nghĩa là nó cũng đã nhìn thấy những gì tôi viết về cái ngày đó trên trang giấy. Tôi hỏi cô ấy một điều về chúng tôi, và cô ấy đã chọn điều mà duy nhất chỉ có chúng tôi mới biết được… nhưng CHÚNG ĐÃ BIẾT! CHÚNG BIẾT RÕ ĐIỀU ĐÓ! CHÚNG ĐÃ THEO DÕI TÔI SUỐT QUÃNG THỜI GIAN QUA! Tôi không còn dám mở cửa. Tôi hét lên trong cơn điên loạn cuồng quay. Tôi đạp nát cái webcam trên sàn nhà. Tiếng đập cửa ầm ầm, cái nắm đấm cửa vặn vẹo nhưng tôi không hề nghe thấy tiếng gọi của Amy. Hay là cánh cửa quá dày? Hoặc ngoài đó không phải là Amy? Thứ gì đang cố gắng để vào đây nếu không phải cô ấy? Thứ quái quỷ gì đang đứng ngoài kia vậy? Tôi nhìn thấy cô ấy qua chiếc webcam ngoài kia, tôi nghe giọng nói của cô ấy qua chiếc loa, nhưng liệu tất cả điều đó có phải là thật? Làm sao tôi có thể biết được? Cô ấy đã đi rồi – Tôi thét gào kêu cứu! Tôi chất đủ mọi thứ trước cánh cửa đẻ chặn nó lại. Thứ Sáu, Hoặc ít nhất tôi đang nghĩ rằng đó là thứ Sáu. Tôi đã phá vỡ mọi đồ điện tử. Tôi đập vỡ nát máy tính, tôi sợ sót lại thứ gì còn truy cập mạng được. Tôi biết tôi là một lập trình viên. Tôi đã để lộ thông tin của mình từ khi mọi việc bắt đầu – tên, E-mail, địa chỉ – không có thông tin nào từ bên ngoài kia gửi lại cho tôi tới khi tôi tiết lộ chúng. Tôi đã dần bỏ qua những gì tôi viết. Tôi cảm thấy như đang bị khủng bố, cuộc sống này xô tôi vào hoàn cảnh khắc nghiệt và tinh thần tôi hoảng loạn. Đôi khi, tôi cứ đinh ninh rằng có một bóng ma nào đó đang trực chờ kéo tôi ra khỏi căn phòng này. Quay ngược dòng hồi tưởng, từ cuộc gọi của Amy, cô ấy đã khuyên tôi nên ra ngoài. Dòng hồi tưởng tiếp tục chạy, chia đôi tâm trí tôi thành hai nửa. Một nửa nói rằng tôi đã hành động như một kẻ điên, mọi thứ diễn ra như một sự tình cờ. Tôi muốn ra ngoài đúng lúc thời tiết không ủng hộ, tôi muốn nhìn thấy ai đó đúng lúc không ai xuất hiện, tôi tình cờ nhận được một e-mail vô nghĩa… Một nửa còn lại cho là có một thứ gì đó đang chờ đợi tôi ở ngoài kia, một thứ đang trực chờ bắt lấy tôi. Tôi tiếp tục suy nghĩ: Tôi chưa từng mở cửa sổ trên tầng ba. Tôi cũng chưa từng mở cửa trước, cho tới khi tôi ngu ngốc đặt chiếc webcam tại chỗ bí mật sau đó chạy vội vào phòng và đóng sầm cửa lại. Tôi vẫn khóa chặt cửa phòng kể từ khi tôi bước tới trước cánh cửa tòa nhà. Bất kể thứ gì đang ở ngoài kia – giả sử thực sự có một thứ gì đang ở ngoài kia – nó vẫn chưa “xuất hiện” trong tòa nhà này trước khi tôi mở cánh cửa trước. Đó hẳn là lý do tại sao nó không ở đây từ trước, phải chăng nó đã từng đi qua những nơi khác bà bắt đi những người khác… và nó chờ tới khi tôi gọi cho Amy… Cuộc gọi không được thực hiện, và nó gọi lại cho tôi rồi hỏi tên tôi. Tôi rơi vào sự khủng hoảng mỗi khi cố gắng xâu chuỗi lại những mảnh ác mộng này. E-mail ngắn gọn đó, bị ngắt quãng chăng? Liệu có phải ai đó đang cố gắng gửi đi một thông điệp? Như một lời tuyệt mệnh để cảnh báo tôi trước khi nó đến? “HÃY NHÌN BẰNG CHÍNH ĐÔI MẮT CỦA BẠN, ĐỪNG TIN CHÚNG” – đúng như những gì tôi nghi ngờ. Nó kiểm soát mọi phương tiện điện tử, nó lừa tôi bước ra ngoài kia. Vì sao nó không thể vào đây? Nó đã gõ cửa, hẳn nó phải mang một hình thể… và cánh cửa… những cánh cửa đó như những tấm cổ thạch sừng sững, hình ảnh đó luôn hiện lên trong tâm trí tôi mỗi khi tối nghĩ về cái hành lang đó. Nếu thực sự có một vong hồn nào đó đang chờ tôi ngoài kia, có lẽ chúng không thể đi xuyên qua những cánh cửa này. Tôi nhớ lại những quyển sách đã đọc và cả những bộ phim tôi đã xem, cố gắng lí giải chuyện gì đang xảy ra. Cửa luôn luôn là một điểm mạnh để khai thác trí tưởng tượng của con người, nó dường như là một nơi để quan sát, hay là một cánh cổng đặc biệt nào đó. Hoặc có lẽ là do cánh cửa quá dày? Tôi biết tôi chẳng thể đạp tung bất kỳ cái cửa nào trong ngôi nhà này, chứ đừng nói là cái cửa dày một cục ở tầng hầm. Nhưng câu hỏi đặt ra là, vì sao nó muốn tôi? Nếu nó chỉ muốn giết tôi thì nó có cả trăm cách để làm điều đó, kể cả là chờ tôi chết đói trong đây. Điều gì sẽ xảy ra nếu nó không muốn giết tôi? Điều gì sẽ đến nếu nó sẽ dành cho tôi một số phận khủng khiếp hơn? Chúa ơi, làm sao để tôi tỉnh cơn ác mộng này đây? Một tiếng gõ cửa… Tôi nói với những đứng ngoài cánh cửa kia rằng tôi cần chút thời gian để suy nghĩ trước khi bước ra. Tôi chỉ cần thời gian viết ra những điều này để định hướng bản thân. Ít ra thì lần này tôi đã nghe thấy tiếng họ. Tôi bị hoang tưởng à? Hẳn vậy rồi, tôi đang bị hoang tưởng rằng giọng nói của họ chỉ là sản phẩm của kỹ thuật số, rằng ngoài kia chẳng có gì ngoài một cái loa. Họ thực sự phải mất tới ba ngày để nói chuyện với tôi? Có thể Amy đang ở ngoài đó, cùng với hai cảnh sát và một bác sĩ tâm thần. Phải chăng họ cần đến 3 ngày để nghĩ ra những điều cần nói với tôi – bác sĩ đã quả quyết như vậy, tôi đang hiểu lầm, tôi đang hoang tưởng một cách điên dại, và chẳng có bóng ma nào đang chờ đợi tôi ngoài cánh cửa hết. Bác sĩ vẫn giữ một tông giọng trầm, quyết đoán nhưng vẫn ân cần. Nghe rất tuyệt. Tôi chỉ đang suy sụp khi đã lâu chưa được gặp ai đó. Tôi thực sự chỉ muốn nhìn thấy một người nào đó bằng da bằng thịt mà thôi. Ông ta nói tôi mắc chứng rối loạn tâm thần, rằng tôi chỉ là một trong hàng ngàn nạn nhân của e-mail vô nghĩa kia được phát tán bằng cách nào đó. Tôi đảm bảo rằng ông ta đã nói “bằng cách nào đó” mà e-mail kia lại phát tán khắp mọi nơi, nhưng kỳ thực tôi vẫn nghi ngờ rằng nó đã tiết lộ một điều gì đó. Bác sĩ còn nói tôi là một phần hội chứng “mất kiểm soát hành vi”. Có rất nhiều người cũng gặp phải triệu chứng y hệt, cũng một nỗi sợ hãi tương tự mặc dù chúng tôi chẳng có mối liên hệ nào. Điều này đã giải thích hợp lý cho e-mail về “đôi mắt” mà tôi nhận được. E-mail tôi nhận không phải là bản góc mà chỉ là bản chuyển tiếp. Người bạn đã gửi nó cho tôi cũng có thể đã suy sụp và đang tuyệt vọng trong nỗi sợ hãi. Đó đúng là cách mà vấn đề lan rộng – bác sĩ xác nhận. Tôi cũng đã điên loạn nhắn tin cho mọi người. Có thể ai đó bây giờ cũng đang hoảng loạn, sau khi tiếp nhận những dòng tin lạ kỳ của tôi, tâm trí của họ lại bùng lên sự hoang mang, mơ hồ xoay quanh dòng tin “gần đây bạn có tận mắt thấy ai không?” Bác sĩ nói với tôi rằng ông ấy không muốn có thêm một bệnh nhân nào nữa, những người làm việc căng thẳng như chúng tôi rất dễ bị ám thị. Đầu óc của chúng tôi tưởng tượng nhiều đến nỗi tự thêu dệt những sự vật, sự việc mà thậm chí chúng chẳng hề tồn tại. Ông ta nói những cơn hoảng sợ đó rất dễ tóm lấy chúng tôi, nhất là trong một cái không gian liên tục thay đổi như thế này thì chúng tôi sẽ càng lại càng nghĩ ra những thứ khác nữa. Một lời giải thích tuyệt vời, giải quyết logic mọi vấn đề. Tôi thấy vô số những lý do để có thể thoát khỏi cơn ác mộng này và ngoài kia kỳ thực có một thứ gì đó đang thôi thúc tôi mở cửa sau đó nó có thể bắt tôi với một số phận còn khủng khiếp hơn cả cái chết. Ai mà lại ngu ngốc tin vậy chứ, tôi quyết định chôn chân tại đây cho tới khi chết đói chỉ còn hơn là rơi vào tay của thứ đã bắt tất cả mọi người ngoài kia. Có lẽ tôi là người duy nhất còn tồn tại trên Trái Đất trống không này, cầm cự trong một tầng hầm, cố gắng không bị chúng bắt đi. Đây mới thực sự là một lời giải thích hoàn hảo cho tất cả những thứ lạ lùng đang xảy ra, và tôi có hàng ngàn lí do để xua tan nỗi sợ hãi này, và mở cửa. Đó chính xác là lý do tôi không mở cửa. Làm sao tôi có thể biết chắc? Làm sao tôi có thể biết đâu là sự thật và đâu là giả dối? Tất cả những thứ chết tiệt này đều liên kết với nhau và cùng bắt nguồn từ điều gì đó vô hình. Chúng có thật không? Tôi không chắc nữa. Những hình ảnh qua chiếc Webcam, đoạn đối thoại và những cuộc gọi giả mạo, E-mail, kể cả chiếc TV vỡ vụn trên nền nhà? Làm sao tôi có thể biết được chúng là thật? Có phải đó là những tín hiệu, sóng, ánh sáng? Kìa, cánh cửa! Nó đang đập cửa! Nó đang cố gắng để vào trong này! Thứ công nghệ tiên tiến nào có thể giả mạo tiếng một người đàn ông đang đập những tấm gỗ cứng giống thật đến như vậy? Rốt cuộc tôi cũng sẽ tận mắt nhìn thấy nó… nó chẳng còn gì có thể lừa tôi nữa. Tôi đã đập tan mọi thứ! Nó không thể đánh lừa con mắt của tôi, phải không? “HÃY NHÌN BẰNG CHÍNH ĐÔI MẮT CỦA BẠN, ĐỪNG TIN CHÚNG”… khoan đã… tin nhắn đó đang muốn nói với tôi rằng hãy tin tưởng cặp mắt của chính mình, hay cũng đang cảnh báo tôi cả về đôi mắt? Ôi Chúa ơi, điều khác biệt giữa camera của Webcam và đôi mắt của tôi là gì? Chúng đều nhận ánh sáng và giải mã thành những tín hiệu – chúng hoạt động hệt nhau! Tôi không thể bị lừa nữa! Tôi muốn mọi việc phải được chắc chắn! Tôi muốn sự chắc chắn. Một ngày không xác định… Ngày qua ngày, tôi đều yêu cầu giấy và bút bằng được. Đó không phải là vấn đề. Tôi phải làm gì bây giờ? Tự móc mắt chăng? Những chiếc bông băng bây giờ như là một phần trên cơ thể tôi vậy. Cơn đau đã biến mất. Tôi nhận ra đây sẽ là cơ hội cuối cùng để viết một cách rõ ràng, khi mà tôi không thể nhìn để sửa lỗi nữa, bàn tay tôi sẽ quên dần cảm giác. Tôi đã buông thả, phó mặc cho số phận. Những trang giấy này có thể sẽ trở thành một di vật sau này. Tôi tin rằng tất cả mọi người đều đã chết… hoặc thậm chí còn tồi tệ hơn. Ngày qua ngày, tôi vẫn ngồi dựa vào tường. Các thực thể mang thức ăn và nước uống cho tôi. Nó mang hình hài của một y tá, một bác sĩ không có mấy thiện cảm với bệnh nhân. Tôi nghĩ rằng nó biết thính giác của tôi đã trở nên nhạy bén khi phải sống trong bóng tối. Tôi nghe thấy những cuộc nói chuyện giả mà chúng tạo ra ở hành lang. Một y tá nói về việc sinh con sớm. Một bác sĩ mất vợ trong một tai nạn xe hơi. Chẳng có gì đáng phải bận tâm, chẳng có gì là thật cả. Không một ai trong số chúng tới gần tôi, ngoài cô ấy. Tôi không dám đối mặt với điều tồi tệ ấy. Thứ đó đến gần tôi, giả làm Amy. Nó hóa trang giống hệt Amy, từ giọng nói tới khuôn mặt. Mắt của nó thậm chí còn tạo ra được những giọt lệ chân thực. Khi nó kéo tôi tới đây, nó nói với tôi tất cả những thứ mà tôi luôn muốn được nghe. Nó nói rằng cô ấy yêu tôi, cô ấy luôn luôn yêu tôi, rằng nó không hiểu vì sao tôi lại thành ra như vậy, rằng chúng tôi đã có thể sống cùng nhau, nếu như tôi ngừng nghĩ rằng mình đang bị lừa dối. Nó muốn tôi tin ư? Không đời nào! Tôi gần như đã xiêu lòng. Tôi thực sự đã gục ngã. Tôi nghi ngờ bản thân mình bởi nó quá hoàn hảo, quá tuyệt vời và rất chân thực. Amy giả mạo đến hàng ngày, rồi hàng tuần… và cuối cùng không còn xuất hiện nữa. Nhưng tôi không nghĩ nó đã bỏ cuộc. Tôi cho rằng nó đang tiếp tục một âm mưu khác. Tôi sẽ chống lại nó suốt quãng đường còn lại của tôi, nếu tôi phải làm như vậy. Tôi không biết điều gì đã xảy ra với những người còn lại trên Thế giới, nhưng tôi biết sinh vật này muốn tôi thất bại trước sự lừa dối của nó. Nếu nó muốn vậy, thì có lẽ, có lẽ thôi, tôi là một kẻ cản mũi trong chiến tích của nó. Biết đâu Amy vẫn tồn tại ở một nơi nào đó ngoài kia, vẫn tiếp tục sống chỉ vì ý chí của tôi. Tôi vẫn nuôi hy vọng, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ chịu thua. Tôi là… một anh hùng! * * * * * * Bác sĩ cầm tờ giấy mà bệnh nhân đã viết nguệch ngoạc. Những dòng chữ ngoằn ngoèo được viết từ đôi tay run rẩy của một kẻ mù lòa. Ông cảm thấy thán phục trước ý chí kiên định của người đó, như một lời nhắc nhở về ý chí sinh tồn của con người, nhưng ông biết rằng anh ta mắc chứng hoang tưởng. Sau tất cả, thì một người đàn ông mạnh mẽ cũng sẽ rơi vào sự giả dối bất tận. Bác sĩ muốn mỉm cười thì thầm những lời khích lệ với người đàn ông nghị lực kia. Anh ta muốn hét lên một điều gì đó, nhưng những sợi dây thần kinh, những sợi dây kỳ quái đó quấn quanh đầu và hằn lên cả những vệt đỏ sọng trong mắt đã khiến ông không thể làm thế.Cơ thể anh được đưa vào buồng giam như một con rối. Bác sĩ bước đến, như thường lệ và nói với bệnh nhân, một lần nữa, rằng anh ta đã nhầm, và chẳng có ai đang cố lừa dối anh ta cả. Xin mời đăng nhập để bình luận. Đăng nhập ngay Có 0 đánh giá Xin mời đăng nhập để bình luận. Đăng nhập ngay Truyện cùng thể loại Điểm đánh giá:10 Băng ghi hình kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy Tôi đang làm việc tại một trạm xăng ở vùng quê Pennsylvania.... Đọc ngay 02/11/2021 Điểm đánh giá:4 Phòng chat 98 Umm, chào mọi người. Tôi hiện đang nằm trên giường, ở bệnh... Đọc ngay 01/11/2021 Điểm đánh giá:9.67 Kênh ∞ Ngành truyền hình xưa nay vẫn đồn đại một câu chuyện huyền... Đọc ngay 15/10/2021 Điểm đánh giá:0 Quí ngài Ickbarr Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất sợ bóng tối. Giờ tôi vẫn còn sợ,... Đọc ngay 13/10/2021 Điểm đánh giá:0 ANNANORA PETROVA Tớ biết cậu rất hận tớ, nhưng chúng ta đã từng là bạn thân mà... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:0 Trang web Cô gái mù Trang web Cô gái mù là một truyền thuyết đô thị của Tây Ban... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:0 Đừng gọi 630-296-7536 Giống như tất cả các bạn, tôi đã từng gọi tới số của... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:1 Đường hầm vô tận Vào ngày 17 tháng 12 năm 2008, thi thể bốn nam thanh niên... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:8 Hướng Dẫn Sinh Tồn Chúng ta đều từng như vậy… Bạn vừa mới tới một nơi nào đó xác... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:9 Thoát kiếp Cha dượng tôi là kẻ ác ôn. Gã bắt đầu chuyển tới ngôi nhà của... Đọc ngay 22/10/2020 Điểm đánh giá:5.67 Căn phòng bí mật của Daddy Con là Emma, năm nay con 6 tuổi. Hôm nay, Daddy con sẽ dẫn... Đọc ngay 22/10/2020