Cậu bé khóc Đánh giá câu chuyện này: Xếp hạng: 0/10. Từ 0 đánh giá. Thời gian đọc: 4 phút Năm 1997, gia đình tôi (vợ tôi - Deborah, và hai cô con gái - Shirley và Clarice) chuyển đến vùng ngoại ô của thành phố Baltimore, Maryland với số tiền tiết kiệm nhiều năm. Ngôi nhà gồm hai căn hộ liền kề nằm biệt lập, xung quanh là những người hàng xóm thân thiện, vui tính và tình cảm, nơi đây chẳng thể nào tuyệt vời hơn nữa. Người quản lý không nói rõ về lịch sử ngôi nhà, nhưng chúng tôi cũng chẳng mấy bận tâm. Vài tuần đầu tiên trôi qua trong yên bình, chúng tôi dọn dẹp và trang hoàng lại ngôi nhà. Lúc tôi đang làm việc thì bà xã gọi tôi, nói rằng ngôi nhà mới của chúng ta thật tuyệt vời, cô ấy cảm thấy vô tư, thoải mái khi được sống trong ngôi nhà rộng rãi, có cả bể bơi nữa. Tôi mỉm cười hài lòng… Shirley và Clarice cũng yêu thích ngôi nhà, khuôn viên ngôi nhà như một sân chơi lớn cho chúng thả sức vui đùa. Phòng ngủ của hai đứa ở sát phòng bố mẹ để chúng tôi có thể trông nom chúng lúc cần thiết. Vào khuya một đêm trung tuần thứ năm, hai đứa nhỏ chạy vào phòng chúng tôi đầy hốt hoảng, nói rằng chúng nghe thấy tiếng khóc của một “cậu bé” bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt sợ hãi của tôi chạm phải khuôn mặt đầy lo âu của Deborah, và chúng tôi đi vào phòng bọn trẻ kiểm tra xem có chuyện gì. Phòng chẳng có gì bất thường ngoại trừ một số đồ chơi nằm rải rác xung quanh. “Bọn con đã nghe thấy nó bố ơi.” - cả hai kêu lên. “Các con nghe thấy gì?” - tôi hoang mang hỏi lại. Hai đứa bắt đầu kể lại rằng đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của một cậu bé suốt đêm, Cả hai bắt đầu mô tả cậu bé nghe có vẻ rất sợ hãi và khóc suốt đêm, thậm chí có lúc cậu còn hát một mình nữa. Tôi ngó ra ngoài cửa sổ và hướng ánh mắt xuống. Không có gì. Chúng tôi quyết định cho hai đứa nhỏ ngủ lại cùng bố mẹ. Bọn nhóc đồng ý và leo lên giường, nằm giữa tôi và mẹ chúng. Xong xuôi rồi, nhưng tôi không sao nhắm mắt nổi, hơn một giờ trôi qua mà tôi vẫn chưa nghe thấy tiếng khóc bí ẩn nào. Tuy nhiên, khi vừa chợp mắt vì mệt mỏi, một giấc mơ xuất hiện đẩy tôi vào giữa khung cảnh một cánh đồng lúa mì bao la. Tôi mở đường, xé đám cỏ cao quá đầu ra, ngôi nhà của chúng tôi xuất hiện, nhưng nó trơ trọi giữa cánh đồng. Tôi bước qua ngưỡng cửa, bên trong là một không gian tiêu điều, chồng chéo những đồ đạc xếp lổn ngổn. Lạ thật! Lần theo đường qua phòng học, tôi đến gần bể bơi. Đảo mắt một vòng quanh hồ, tôi dừng lại hướng sự chú ý của mình xuống đáy hồ, chỗ có một cậu bé đang nằm. Cậu bé vụt mất và nhanh chóng xuất hiện ngay bên cạnh tôi. “Cháu là ai?” - Tôi siết chặt hai bàn tay trong sự hoài nghi. Một cậu bé, khoảng sáu, bảy tuổi gì đó, mặc một chiếc áo thun sọc và một chiếc quần ố loang lổ, từ từ ngước nhìn tôi bằng ánh mắt mờ đục vô hồn. Dù vẻ ngoài đáng sợ, nhưng cậu bé tỏ vẻ thân thiện nên tôi đã loại bỏ suy nghĩ chống cự. “Cháu xin lỗi!” - cậu bé trả lời. “Không sao đâu.” - tôi vỗ vai cậu ta. Chúng tôi bâng quơ một vài câu chuyện, cậu bé có vẻ thích thú, như thể cậu rất vui vì đã lâu không có ai trò chuyện cùng cậu. Đột nhiên, cậu ta vồ lấy tay tôi và bắt đầu lẩm bẩm điều gì trong tiếng thở dốc. Tôi khuyên nhủ cậu ta trong bất động, nhưng dường như cậu ta càng lúc càng kích động và tiếng thì thào kỳ quái càng lúc to hơn. “Cô ấy đâu?” Cậu ta đột nhiên hỏi lại với khuôn mặt trừng trừng giận dữ. Câu hỏi ấy cứ lặp lại không ngừng cùng với bàn tay càng lúc càng siết chặt. “Làm sao tôi biết chứ.” - Tôi cáu kỉnh quay lại, giãy giụa vùng ra khỏi bàn tay ấy. Nhưng vô ích… Cậu ta không nói thêm lời nào nữa, bàn tay nắm chặt hơn, sự dai dẳng thể hiện qua biểu cảm trên khuôn mặt. Sau một hồi giằng co, tôi vùng ra được, chạy một mạch qua cửa trước không dám ngoái đầu lại phía sau. Ra tới cánh đồng tôi mới ngoảnh đầu lại, trước mắt tôi, ngôi nhà đang rực cháy trong đám lửa cùng với tiếng hét thảm thiết rùng rợn của cậu bé vọng lại. Tôi cảm thấy tội lỗi và xấu hổ, nhưng tôi không thể làm gì để giúp cậu bé. Tôi giật mình bàng hoàng trong bóng tối, hơi thở gấp hòa cùng những giọt mồ hôi bám đọng trên trán. Deborah lấy khăn thấm mồ hôi, từ từ trấn tĩnh tôi. “Chuyện gì đã xảy ra vậy anh yêu? Anh gặp ác mộng à?” - cô ấy lo lắng hỏi. “Ờ… ừ!” - tôi trả lời. “Chỉ là giấc mơ thôi! Đừng sợ.” - cô ấy tiếp. Tôi trằn trọc quay lại giấc ngủ và chẳng thể nhớ nổi mình có mơ gì sau đó không. Sáng hôm sau, tôi yêu cầu người quản lý cung cấp thông tin về lịch sử ngôi nhà. Anh ta nhìn tôi đầy tuyệt vọng và thở dài... Anh ta nói với tôi rằng tòa nhà đã từng gặp hỏa hoạn khoảng hai mươi năm trước do một tai nạn không rõ nguyên nhân. Theo lời kể đó thì một trong những người con trai của chủ nhà trước kia đã bị chết cháy trong trận hỏa hoạn và lính cứu hỏa không thể tới cứu cậu được. “Ngôi nhà này đã được tu sửa lại” - ông tiếp tục - “nhưng một số người nói nó vẫn y như hồi đầu” Xin mời đăng nhập để bình luận. Đăng nhập ngay Có 0 đánh giá Xin mời đăng nhập để bình luận. Đăng nhập ngay Truyện cùng thể loại Điểm đánh giá:10 Băng ghi hình kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy Tôi đang làm việc tại một trạm xăng ở vùng quê Pennsylvania.... Đọc ngay 02/11/2021 Điểm đánh giá:4 Phòng chat 98 Umm, chào mọi người. Tôi hiện đang nằm trên giường, ở bệnh... Đọc ngay 01/11/2021 Điểm đánh giá:9.67 Kênh ∞ Ngành truyền hình xưa nay vẫn đồn đại một câu chuyện huyền... Đọc ngay 15/10/2021 Điểm đánh giá:0 Quí ngài Ickbarr Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất sợ bóng tối. Giờ tôi vẫn còn sợ,... Đọc ngay 13/10/2021 Điểm đánh giá:0 ANNANORA PETROVA Tớ biết cậu rất hận tớ, nhưng chúng ta đã từng là bạn thân mà... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:0 Loạn thần Chẳng hiểu sao tôi lại tự tay viết ra những dòng này thay vì... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:0 Trang web Cô gái mù Trang web Cô gái mù là một truyền thuyết đô thị của Tây Ban... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:0 Đừng gọi 630-296-7536 Giống như tất cả các bạn, tôi đã từng gọi tới số của... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:1 Đường hầm vô tận Vào ngày 17 tháng 12 năm 2008, thi thể bốn nam thanh niên... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:8 Hướng Dẫn Sinh Tồn Chúng ta đều từng như vậy… Bạn vừa mới tới một nơi nào đó xác... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:9 Thoát kiếp Cha dượng tôi là kẻ ác ôn. Gã bắt đầu chuyển tới ngôi nhà của... Đọc ngay 22/10/2020 Điểm đánh giá:5.67 Căn phòng bí mật của Daddy Con là Emma, năm nay con 6 tuổi. Hôm nay, Daddy con sẽ dẫn... Đọc ngay 22/10/2020