Giờ Đi Ngủ Đánh giá câu chuyện này: Xếp hạng: 0/10. Từ 0 đánh giá. Thời gian đọc: 20 phút Phần 1: Khởi đầu Giờ đi ngủ được cho là lúc vui thích nhất với một đứa trẻ đang mệt nhoài. Nhưng đối với tôi, điều đó thật khủng khiếp. Mặc dù một số đứa trẻ sẽ phàn nàn về việc được đưa chúng đi ngủ trước khi chúng xem hết một bộ phim hoặc một trò chơi điện tử chúng yêu thích, nhưng khi tôi còn nhỏ, trời tối quả là thứ đáng sợ. Đâu đó trong tâm trí tôi vẫn còn ký ức đó. Là một người được đào tạo trong lĩnh vực khoa học, tôi không thể chứng minh rằng những gì đã xảy ra với tôi là có thật một cách khách quan, nhưng tôi có thể thề rằng những gì tôi trải qua là kinh dị thực sự. Tôi khẳng định rằng trong đời tôi, chưa trải qua chuyện gì có thể sánh được. Tôi sẽ kể nó với tất cả các bạn bây giờ theo cách tốt nhất có thể, làm cho nó theo những gì bạn muốn, nhưng tôi thấy vui vì chỉ cần lấy nó ra khỏi lồng ngực mình. Tôi không thể nhớ chính xác nó bắt đầu từ khi nào, nhưng mối lo sợ của tôi đối với giờ đi ngủ bắt đầu từ khi tôi được chuyển vào một căn phòng ngủ của riêng mình. Lúc đó tôi 8 tuổi và cho đến lúc đó tôi đã ở chung phòng khá vui vẻ với anh trai tôi. Đó là điều hoàn toàn dễ hiểu đối với một cậu bé hơn tôi 5 tuổi, anh trai tôi luôn muốn một căn phòng của riêng mình và kết quả là tôi được chuyển đến một căn phòng ở phía sau ngôi nhà. Đó là một căn phòng nhỏ, hẹp nhưng dài kỳ lạ, đủ rộng cho một chiếc giường và một vài chiếc tủ ngăn kéo, nhưng không có nhiều thứ khác. Tôi thực sự không thể phàn nàn vì dù ở tuổi đó, tôi hiểu rằng gia đình tôi không có một căn nhà lớn và tôi không có lý do gì để thất vọng, vì gia đình tôi đều yêu thương và chăm sóc. Đó là một tuổi thơ hạnh phúc, trong ngày.Chỉ có một cánh cửa sổ đơn độc nhìn ra phía sau vườn, không có gì khác thường, nhưng ngay cả vào ban ngày, ánh sáng len lỏi vào căn phòng đó dường một cách đầy yếu ớt. Khi anh trai tôi được tặng một chiếc giường mới, tôi thì vẫn phải ngủ trên giường tầng mà chúng tôi đã từng dùng chung. Trong khi tôi cảm thấy khó chịu về việc ngủ một mình, tôi lại thấy phấn khích với ý nghĩ có thể ngủ trên chiếc giường trên cùng, điều này dường như phiêu lưu hơn nhiều đối với tôi. Ngay từ đêm đầu tiên, tôi nhớ một cảm giác bất an kỳ lạ đang từ từ len lỏi trong tâm trí tôi. Tôi nằm trên giường tầng trên cùng, nhìn chằm chằm vào các nhân vật hành động của mình và những chiếc xe trải dài trên tấm thảm xanh lục-lam. Khi những trận chiến và cuộc phiêu lưu tưởng tượng diễn ra giữa những món đồ chơi trên sàn, tôi không thể không cảm thấy rằng mắt mình đang dần bị hút về phía giường tầng dưới cùng, như thể có thứ gì đó đang di chuyển trong khóe mắt. Một cái gì đó mà không muốn được nhìn thấy. Chiếc giường trống trơn, được làm hoàn hảo với một tấm chăn màu xanh đậm được nhét gọn gàng, che một phần hai chiếc gối trắng khá nhạt nhẽo. Tôi không nghĩ về điều đó quá nhiều, tôi còn là một đứa trẻ, và tiếng ồn từ chiếc tivi của bố mẹ tôi truyền qua cửa làm cho tôi cảm giác an toàn và ấm áp. Tôi ngủ quên mất. Khi bạn thức dậy từ một giấc ngủ sâu với một cái gì đó chuyển động hoặc cựa quậy, có thể mất một vài phút để bạn thực sự hiểu điều gì đang xảy ra. Màn sương cơn buồn ngủ bao trùm lên đôi mắt và tai của bạn ngay cả khi bạn đã tỉnh. Có gì đó đang chuyển động, không có nghi ngờ gì về điều đó. Lúc đầu, tôi không chắc đó là gì. Mọi thứ tối om, gần như tối đen như mực, nhưng vẫn có đủ ánh sáng từ bên ngoài len lỏi vào để phác họa căn phòng chật hẹp ngột ngạt đó. Hai ý nghĩ xuất hiện trong đầu tôi gần như đồng thời. Đầu tiên là cả bố mẹ tôi đều đang ngủ vì căn nhà giờ đây chìm trong bóng tối và tĩnh lặng. Ý nghĩ thứ hai là âm thanh đó. Một âm thanh ràng đã đánh thức tôi dậy. Khi giấc ngủ chập chờn cuối cùng tắt ngấm trong tâm trí tôi, tiếng ồn trở nên quen thuộc hơn. Đôi khi những âm thanh đơn giản nhất cũng có thể là âm thanh đáng sợ nhất, một cơn gió lạnh thổi qua tán cây bên ngoài, tiếng bước chân của người hàng xóm mỗi lúc một gần một cách khó chịu, hoặc trong trường hợp này là tiếng sột soạt của ga trải giường trong bóng tối. Điều đó là vậy đó; ga trải giường sột soạt trong bóng tối như thể ai đó đang ngủ một cách thoải mái ở chiếc giường dưới cùng. Tôi nằm đó trong sự hoài nghi khi nghĩ rằng tiếng ồn là do tôi tưởng tượng, hoặc có lẽ chỉ là con mèo cưng của tôi đang tìm một nơi nào đó thoải mái để qua đêm. Đó là lúc tôi nhận ra cánh cửa vẫn đóng như lúc tôi đi ngủ. Có lẽ mẹ tôi đã kiểm tra phòng và con mèo đã lẻn vào sau đó. Đúng, chắc chắn là như vậy. Tôi quay mặt vào tường, nhắm mắt lại trong hy vọng rằng tôi có thể chìm vào giấc ngủ trở lại. Khi tôi di chuyển, tiếng sột soạt từ bên dưới không còn nữa. Tôi nghĩ rằng tôi phải đuổi con mèo ra khỏi phòng của mình mà thôi, nhưng nhanh chóng tôi nhận ra rằng vị khách ở tầng dưới không giống như con mèo nhà tôi, cái gì đó xấu xa hơn rất nhiều. Như thể,nếu được đánh động và làm phiền bởi sự hiện diện của tôi, cái thứ đang ngủ ở dưới sẽ bắt đầu nổi cáu và trở nên hung bạo , giống như một đứa trẻ đang nổi cơn thịnh nộ trên giường. Tôi có thể nghe thấy tiếng chăn xoắn và xoay với sự dữ dội ngày càng tăng. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi, không giống như những gì tôi trải qua lúc trước, mà giờ đây nó mạnh mẽ và đáng sợ hơn. Tim tôi đập loạn xạ còn mắt tôi bắt đầu hoảng loạn nhìn quanh trong bóng tối. Tôi kêu lên một tiếng. Như hầu hết những đứa trẻ khác, tôi theo bản năng hét lên với mẹ. Tôi có thể nghe thấy tiếng gì đó chuyển động ở phía bên kia của ngôi nhà, nhưng khi tôi bắt đầu thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ cha mẹ tôi đang tới cứu, thì chiếc giường tầng đột nhiên bắt đầu rung chuyển dữ dội như thể bị một trận động đất , va đập vào tường. Tôi có thể nghe thấy rõ tiếng chăn gối cuộn cào bên dưới như thể nó bị dày vò một cách ác ý. Tôi không hề muốn nhảy xuống vì sợ thứ ở tầng dưới sẽ vươn tay tóm lấy tôi, kéo tôi vào bóng tối, nên tôi nằm ở yên đó, những đốt ngón tay siết chặt chiếc chăn của mình như một tấm vải che chở. Giây phút ấy tưởng như là bất tận. Cánh cửa cuối cùng may mắn thay,nó đã mở toang, tôi nằm tràn ngập trong ánh sáng trong khi chiếc giường tầng dưới cùng, nơi của vị khách không mời,nó trống rỗng và yên tĩnh. Tôi đã khóc và mẹ đã bắt đầu an ủi. Nước mắt sợ hãi chảy dài trên má, sau đó là sự nhẹ nhõm. Tuy nhiên, qua tất cả nỗi kinh hoàng và sự nhẹ nhõm, tôi không nói cho bà ấy biết tại sao tôi lại khóc như vậy. Tôi không thể nào mô tả về nó, nhưng cái thứ ở dưới giường nó có thể quay trở lại nếu tôi thốt ra về sự tồn tại của nó. Liệu đó có phải là sự thật hay không, tôi không biết, nhưng khi còn nhỏ, tôi cảm thấy như thể mối đe dọa vô hình đó vẫn ở gần, lắng nghe tôi. Mẹ tôi nằm trên chiếc giường, hứa sẽ ở đó cho đến khi trời sáng. Cuối cùng thì sự lo lắng của tôi cũng giảm bớt, sự mệt mỏi đã đẩy tôi trở lại giấc ngủ, nhưng tôi vẫn bồn chồn, bất giác thức giấc vài lần vì tiếng sột soạt của ga trải giường. Tôi nhớ ngày hôm sau đó tôi muốn ra ngoài chơi, bất cứ đâu, nhưng chỉ được phép loanh quanh gần căn phòng. Đó là một ngày thứ bảy và tôi chơi ở bên ngoài, khá vui vẻ với bạn bè. Mặc dù ngôi nhà của chúng tôi không lớn nhưng chúng tôi may mắn có một khu vườn phía sau. Chúng tôi chơi ở đây khá là thường xuyên, vì phần lớn bụi cây đã mọc um tùm và chúng tôi có thể ẩn nấp ở trong, trèo lên cây sung to cao sừng sững, tôi dễ dàng tưởng tượng mình đang ở trong một cuộc phiêu lưu, ở một vùng đất kỳ lạ chưa ai biết tới. Tôi vẫn vui vẻ, thỉnh thoảng mắt tôi lại hướng về ô cửa sổ nhỏ đó;vẫn bình thường. Nhưng đối với tôi, tầm kính đó là một ranh giới mỏng để đi vào một nơi lạ lẫm, lạnh lẽo và đầy sợ hãi. Bên ngoài, khung cảnh xanh mát xung quanh khu vườn cùng với những khuôn mặt tươi cười của bạn bè không thể dập tắt được cảm giác ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng tôi; từng sợi tóc dựng đứng. Cảm giác về một cái gì đó trong căn phòng đó, nhìn tôi chơi, chờ đợi đêm tới khi tôi ở một mình; háo hức đầy hận thù. Nghe có vẻ lạ đối với bạn, nhưng vào thời điểm cha mẹ tôi bảo tôi quay trở lại căn phòng đó vào ban đêm, tôi đã không nói hết. Tôi không phản đối, thậm chí không viện cớ tại sao tôi không thể ngủ ở đó. Tôi đơn giản và ủ rũ bước vào căn phòng đó, leo vài bậc thang, lên tầng trên cùng và sau đó chờ đợi. Khi trưởng thành, tôi sẽ kể cho mọi người nghe về những gì mình trải qua, nhưng ngay cả ở tuổi đó, tôi cảm thấy gần như ngớ ngẩn khi nói về điều gì đó mà tôi thực sự không có bằng chứng. Tuy nhiên tôi vẫn cảm thấy rằng nó sẽ rất tức giận nếu tôi nói về nó nhiều như vậy. Thật buồn cười khi những từ đó vẫn ẩn trong tâm trí bạn. Một lời nói đến với tôi vào đêm thứ hai đó, nằm đó trong bóng tối một mình, sợ hãi, nhận thức được sự thay đổi trong bầu không khí; không khí đặc lại như thể có thứ gì đó thay thế nó. Khi tôi nghe thấy tiếng xoắn đầu tiên của ga trải giường bên dưới, nhịp tim tăng lên vì lo lắng khi nhận ra rằng, một lần nữa có thứ gì đó lại nằm ở tầng dưới cùng, từ đó, một từ đã khắc vào trong tâm trí tôi. "Ma Quỷ". Khi ý nghĩ này đến với tôi, tôi nhận thấy rằng vị khách không mời đã ngừng di chuyển. Tấm trải giường nằm yên lặng, nhưng nó đã được thay thế bằng một thứ ghê tởm hơn nhiều. Một hơi thở gấp gáp chậm rãi nhịp nhàng thoát ra từ bên dưới. Tôi có thể tưởng tượng lồng ngực của nó đang trồi lên và xẹp xuống theo từng hơi thở hôi hám, khò khè và đứt đoạn. Tôi rùng mình, và hy vọng tất cả chỉ là tưởng tượng rằng nó sẽ biến mất mà không xảy ra chuyện gì hết. Ngôi nhà vẫn như vậy, như đêm trước đó, trong một tấm chăn dày tối om. Sự im lặng đang thắng thế, hơi thở của tôi may mắn thứ nằm dưới chưa phát hiện. Tôi nằm đó kinh hãi. Tôi chỉ muốn chuyện này trôi đi, để tôi yên. Nó muốn cái gì đây? Sau đó, một cái gì đó ớn lạnh không thể nào nhầm lẫn; nó đã di chuyển. Nó di chuyển theo một cách khác với trước đây. Khi nó lao mình xuống tầng dưới cùng, nó dường như không thể kiểm soát, không mục đích, gần như là một con thú hoang. Sự chuyển động này, dù vậy, nó được điều khiển với sự tỉnh táo, với mục đích, với một mục tiêu. Vật đó nằm ở trong bóng tối, thứ dường như có ý định khủng bố một cậu bé, nó bình thản và thờ ơ ngồi dậy. Tiếng thở gấp gáp của nó trở nên lớn hơn như thể bây giờ chỉ còn một tấm nệm và vài thanh gỗ mỏng manh ngăn cách cơ thể tôi khỏi hơi thở khó chịu bên dưới. Tôi nằm đó, mắt rưng rưng. Một nỗi sợ hãi mà tôi không thể nào nêu tên được,chảy qua từng mạch máu.Tôi không thể tin rằng nỗi sợ hãi này không thể tăng cao hơn được nữa, nhưng tôi đã sai. Tôi tưởng tượng thứ này sẽ trông như thế nào, nó ngồi đó ở bên dưới tấm nệm, hy vọng có thể bắt được tôi khi tôi sơ suất. Trí tưởng tượng sau đó biến thành một thực tế đáng sợ hơn. Nó bắt đầu chạm vào những thanh gỗ trên nệm của tôi. Nó dường như vuốt ve chúng một cách cẩn thận. Sau đó, với một lực lớn, nó thụi vào giữa hai thanh gỗ, vào nệm. Ngay cả khi qua lớp đệm, cảm giác như thể ai đó đã thọc ngón tay vào hông tôi một cách ác ý. Tôi bật khóc một cách nức nở và nó bắt đầu thở khò khè, rung lắc và di chuyển bên dưới như là nó đã làm vào đêm trước. Những mảng sơn nhỏ dính trên tấm chăn của tôi từ bức tường khi khung giường bị cạo dọc theo nó. Một lần nữa, ánh sáng tràn ngập phòng, và mẹ tôi đứng đó, yêu thương, chăm sóc như mọi khi, với một cái ôm an ủi và những lời xoa dịu cuối cùng đã làm dịu cơn cuồng loạn của tôi. Tất nhiên bà ấy hỏi có chuyện gì, nhưng tôi không thể nói, tôi không dám nói. Tôi chỉ đơn giản là nói đi nói lại một từ. "Cơn ác mộng". Việc này thì vẫn tiếp tục trong nhiều tuần, nếu không phải thì là vài tháng. Đêm này qua đêm khác, tôi thức giấc vì âm thanh sột soạt của tấm trải giường. Mỗi lần như vậy, tôi lại hét lên để không bị nó làm phiền. Mỗi lần khóc, chiếc giường sẽ rung chuyển dữ dội, dừng lại với sự xuất hiện của mẹ tôi, bà sẽ dành cả đêm còn lại nằm ở giường tầng dưới cùng, dường như không hề biết về thế lực nham hiểm đang tra tấn con trai bà hàng đêm. Vài lần, tôi đã giả vờ ốm và nghĩ ra những lý do khó tin để ngủ trên giường của bố mẹ tôi, nhưng điều đó thì không thường xuyên và tôi sẽ phải quay trở lại. Căn phòng mà ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào không thể nào lọt tới. Một mình với thứ đó. Cùng với thời gian, bạn có thể trở nên vô cảm với hầu hết mọi thứ, cho dù kinh khủng đến đâu. Tôi nhận ra rằng, vì bất cứ lý do gì, thứ này không thể làm hại tôi khi có mặt mẹ tôi. Tôi chắc chắn nó cũng sẽ diễn ra với bố, nhưng mặc dù yêu quý tôi tới đâu, đánh thức ông ấy dậy bằng cách này dường như là điều không thể Sau vài tháng, tôi đã quen với vị khách hàng đêm của mình. Đừng nhầm điều này với một tình bạn thắm thiết, tôi ghét điều này. Tôi vẫn sợ hãi nó vô cùng vì tôi gần như có thể cảm nhận được những ham muốn và tính cách của nó, nếu bạn có thể nói; nó là một kẻ chứa đầy sự thù hận đầy khao khát tôi, có lẽ là tất cả mọi thứ. Nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi thì đã đến vào mùa đông. Ban ngày thì ngắn lại, và đêm dài hơn chỉ đơn thuần cung cấp cho kẻ khốn nạn này nhiều cơ hội hơn. Đó là khoảng thời gian khó khăn đối với gia đình tôi. Bà tôi, một người phụ nữ tốt bụng và dịu dàng tuyệt vời, đã sa sút rất nhiều kể từ cái chết của Ông tôi. Mẹ tôi đã cố gắng hết sức để giữ bà tôi ở lại với chúng tôi càng lâu càng tốt, tuy nhiên, chứng mất trí nhớ là một căn bệnh độc ác và đáng sợ, nó cướp đi ký ức của con người mỗi ngày một nhiều. Chẳng bao lâu bà tôi không nhận ra không ai trong chúng tôi, và rõ ràng là bà sẽ cần phải đến viện dưỡng lão. Trước khi bà được chuyển đi, bà tôi đã có một vài đêm đặc biệt khó khăn và mẹ tôi quyết định rằng mẹ sẽ qua ở với bà. Tôi yêu Bà và tôi cảm thấy xót xa với những nỗi đau bệnh tật của bà, cho đến nay, tôi cảm thấy tội lỗi vì những suy nghĩ đầu tiên của tôi không phải về bà, mà là những gì người khách hàng đêm của tôi có thể làm khi mà căn nhà không có sự hiện diện của mẹ; sự hiện diện của mẹ là một thứ mà tôi chắc chắn đã bảo vệ tôi khỏi cái thứ kinh dị này. Hôm đó, tôi vội vã đi học về và ngay lập tức lật tung tấm ga trải giường và đệm ở giường tầng dưới, gỡ bỏ tất cả các thanh gỗ và đặt nó vào một chiếc bàn cũ, một chiếc rương và một vài chiếc ghế mà chúng tôi cất trong tủ tầng dưới. Tôi nói với bố tôi rằng, tôi đang ‘làm một văn phòng’, nhưng thực sự tôi sẽ nếm chịu thảm họa nếu tôi cho thứ đó chỗ ngủ vào đêm nay. Khi bóng tối đến gần, tôi nằm đó khi biết mẹ tôi không có trong nhà. Tôi đã không biết phải làm gì. Sự thôi thúc duy nhất của tôi là lẻn vào hộp trang sức của mẹ và lấy một cây thánh giá nhỏ của gia đình mà tôi đã thấy ở đó trước đây. Trong khi gia đình tôi không theo đạo cho lắm, ở tuổi đó tôi vẫn tin vào Chúa và hy vọng rằng bằng cách nào đó điều này sẽ bảo vệ tôi. Mặc dù sợ hãi và lo lắng, trong khi nắm chặt cây thánh giá dưới gối bằng một tay, giấc ngủ cuối cùng đã đến và khi tôi chìm vào giấc mơ, tôi hy vọng rằng tôi sẽ thức dậy vào buổi sáng mà không gặp phải vấn đề gì. Thật không may, đêm đó là đêm kinh hoàng nhất. Tôi tỉnh giấc. Căn phòng lại tối om. Mắt của tôi đảo dần dần đến cửa sổ và cửa ra vào, tường, một số đồ chơi trên giá … Thậm chí cho đến ngày nay, tôi vẫn rùng mình khi nghĩ về nó, không hề có tiếng ồn nào. Không có tiếng sột soạt của chăn gối. Không có chuyển động nào cả. Căn phòng như thiếu sức sống. Không có sức sống, nhưng không phải là trống rỗng. Vị khách không mời hàng đêm, thứ không được chào đón, thì thở khò khè, đầy thù hận đã khủng bố tôi đêm này qua đêm khác, không nằm ở giường dưới cùng, mà nó nằm trên giường của tôi! Tôi mở miệng hét lên, nhưng không có gì xảy ra. Tên khách lạ đã chặn giọng nói của tôi. Tôi nằm bất động. Nếu tôi không thể hét lên, tôi không muốn để nó biết tôi đã tỉnh lại Tôi vẫn chưa hề nhìn thấy nó, tôi chỉ có thể cảm nhận nó. Nó bị che khuất dưới tấm chăn của tôi. Tôi có thể nhìn thấy đường viền của nó, và tôi có thể cảm thấy sự hiện diện của nó, nhưng tôi không dám nhìn. Sức nặng của nó đè lên người tôi, một cảm giác mà tôi sẽ không bao giờ quên. Khi tôi nói rằng hàng giờ trôi qua, tôi không ngoa. Nó nằm đó, bất động, trong bóng tối, tôi là một cậu bé chỉ biết sợ hãi và sợ hãi. Nếu là trong những tháng mùa hè, thì bây giờ trời đã sáng hẳn, nhưng đêm đông kéo dài và liên tục, và tôi biết còn khoảng một giờ trước khi mặt trời mọc; mặt trời mọc mà tôi khao khát. Bản chất tôi là một đứa trẻ nhút nhát, nhưng tôi đã đạt đến một điểm giới hạn, một thời điểm mà tôi không thể chờ đợi thêm nữa, nơi tôi có thể tồn tại dưới này thật đáng ghê tởm. Nỗi sợ hãi đôi khi có thể làm bạn kiệt sức, khiến bạn trở nên chai sạn, dây thần kinh chỉ để lại dấu vết nhỏ nhất của bạn phía sau. Tôi phải ra khỏi chiếc giường đó! Rồi tôi nhớ ra, cây thánh giá! Tay tôi vẫn đặt bên dưới gối, nhưng nó đã trống rỗng! Tôi từ từ di chuyển cổ tay của mình để tìm nó, giảm thiểu tối đa âm thanh và rung động gây ra, nhưng không thể tìm thấy nó. Tôi đã đánh rơi nó khỏi chiếc giường tầng trên cùng, hoặc nó đã… tôi thậm chí không dám nghĩ về nó, nó đã bị lấy khỏi tay tôi. Không có cây thánh giá, tôi mất hết hy vọng. Ngay cả khi là trẻ con, bạn có thể nhận thức sâu sắc về cái chết là gì và vô cùng sợ hãi về nó. Tôi biết tôi sẽ chết trên chiếc giường đó nếu tôi nằm đó, im lặng, thụ động, không làm gì cả. Tôi phải rời căn phòng đó, nhưng làm thế nào? Tôi có nên nhảy khỏi giường và hy vọng rằng tôi sẽ chạy tới cửa không? Nếu nó nhanh hơn tôi thì sao? Hay tôi nên từ từ chui ra khỏi chiếc giường trên cùng, hy vọng không làm phiền người bạn cùng giường kỳ lạ của tôi? Nhận ra rằng nó đã không cử động khi tôi di chuyển, cố gắng tìm cây thánh giá, tôi bắt đầu có những suy nghĩ kỳ lạ nhất. Nếu nó đang ngủ thì sao? Nó đã không còn thở nhiều kể từ khi tôi thức dậy. Có lẽ nó đã nghỉ ngơi, tin rằng cuối cùng nó đã có được tôi. Rằng tôi cuối cùng đã là của nó rồi chăng? Hoặc có lẽ nó đang đùa giỡn với tôi. Rốt cuộc, nó đã làm điều đó trong mỗi đêm, và bây giờ với tôi dưới nó, bị ghim chặt vào nệm của mình mà không có mẹ bảo vệ, có lẽ nó đang cầm cự, tận hưởng chiến thắng của mình cho đến giây phút cuối cùng có thể. Giống như một con thú hoang dã đang ngấu nghiến con mồi. Tôi cố gắng thở nông nhất có thể, và dồn chút can đảm có thể, tôi chậm rãi đặt tay phải và bắt đầu lột tấm chăn ra khỏi người. Những gì tôi tìm thấy dưới những vỏ bọc đó gần như khiến trái tim tôi ngừng đập. Tôi không nhìn thấy nó, nhưng khi tay tôi di chuyển tấm chăn, tôi chạm vào thứ gì đó. Một cái gì đó trơn và lạnh. Một thứ không thể nhầm lẫn được giống như một bàn tay gầy guộc. Tôi nín thở vì sợ hãi vì tôi chắc rằng bây giờ nó phải biết rằng tôi đã tỉnh giấc rồi chăng? Nhưng chẳng có gì hết. Nó chẳng cựa quậy, tôi cảm thấy như là nó đã chết. Sau một lúc, tôi đặt tay cẩn thận kéo chăn xuống và cảm thấy một cẳng tay gầy, khẳng khiu , sự tự tin và cảm giác tò mò ngày càng lớn hơn khi tôi di chuyển xuống sâu hơn, một bắp lớn hơn không cân xứng phần ở trên. Cánh tay dang ra nằm ngang ngực tôi, bàn tay đặt trên vai trái như thể nó đã ôm lấy tôi trong giấc ngủ. Tôi nhận ra rằng tôi sẽ phải di chuyển qua vật quái đảng này nếu tôi muốn thoát ra được khỏi nó. Vì lý do nào đó, tôi cảm giác quần áo rách rưới, con quái vật đang mặc quần áo rách rới trên vai. Nỗi sợ hãi một lần nữa dâng lên trong bụng và trong lồng ngực khi tôi rụt tay lại vì kinh tởm khi chạm vào nhầm chỗ. Mái tóc bết đầu Tôi không thể đưa mình chạm vào khuôn mặt của nó, mặc dù tôi tự hỏi cho đến ngày hôm nay nó sẽ cảm thấy như thế nào. Lạy Chúa, nó đã di chuyển. Nó đã di chuyển. Nhẹ nhàng, nhưng tăng lực đè lên cơ thể tôi. Không có nước mắt, nhưng Chúa làm sao tôi muốn khóc. Khi bàn tay và cánh tay của nó từ từ cuộn quanh tôi, chân phải của tôi lướt dọc theo bức tường lạnh lẽo đối diện cái giường. Trong tất cả những gì đã xảy ra với tôi trong căn phòng đó, đây là điều kỳ lạ nhất. Tôi nhận ra rằng, cái thứ đó, đang lan dần trải dài ra toàn bộ giường. Nó đang nhô ra khỏi giường, giống như một con nhện tấn công từ hang ổ của mình. Đột nhiên nó bắt đầu siết chặt tôi lại, như thể nó sợ hãi rằng cơ hội sẽ sớm trôi qua. Tôi đã chiến đấu chống lại nó, nhưng cánh tay hốc hác của nó quá mạnh đối với tôi. Đầu nó ngóc lên và quằn quại dưới tấm chăn. Bây giờ tôi đã nhận ra nơi nó đang đưa tôi vào sáttường! Tôi đã chiến đấu để được sống, tôi đã khóc và đột nhiên giọng nói của tôi trở lại với mình, tôi la hét, hét lên thật to nhưng không ai đến. Sau đó, tôi nhận ra lí do tại sao nó đột nhiên tấn công, lí do tại sao nó có được tôi ngay lúc này. Thông qua cửa sổ, cái cửa sổ đại diện cho rất nhiều hi vọng của tôi tới từ bên ngoài, tia nắng đầu tiên đã đến. Tôi đấu tranh thêm nữa, hi vọng có thể giữ được như thế này, nó sẽ sớm rời đi mà thôi. Như tôi chiến đấu để giữ mạng sống của mình, con ký sinh này , từ từ kéo chính nó lên ngực tôi, đầu nó thò ra khỏi tấm chăn, thở khò khè, ho một cách gay gắt. Tôi không nhớ điểm đặc biệt của nó, chỉ đơn giản là tôi nhớ hơi thở của nó phả vào mặt tôi, hôi và lạnh như băng. Khi mặt trời ló dạng phía chân trời, nơi tối tăm đó, căn phòng ngột ngạt đã được rửa sạch, tắm trong ánh sáng mặt trời. Tôi ngất đi khi những ngón tay nguệch ngoạc của nó ôm lấy cổ tôi, bóp chết chính sự sống của tôi. Tôi thức dậy và cha tôi đề nghị làm cho tôi một bữa ăn sáng, một cảnh tượng thực sự tuyệt vời! Tôi đã sống sót sau trải nghiệm khủng khiếp nhất trong cuộc đời mình cho đến lúc đó, và bây giờ. Tôi dời giường ra khỏi tường, bỏ lại đồ đạc mà tôi tin rằng sẽ ngăn thứ đó chiếm giường. Tôi không nghĩ rằng nó sẽ cố gắng chiếm được tôi … chính bản thân tôi Nhiều tuần trôi qua mà không có sự cố nào xảy ra, nhưng vào một đêm lạnh cóng, tôi thức giấc bởi âm thanh của đồ nội thất nơi chiếc giường tầng được đặt, rung lên dữ dội. Trong khoảnh khắc nó trôi qua, tôi nằm đó chắc rằng tôi có thể nghe thấy tiếng thở khò khè xa xăm vọng ra từ sâu trong bức tường, cuối cùng mờ dần về phía xa. Tôi chưa bao giờ kể cho ai câu chuyện này trước đây. Cho đến ngày nay, tôi vẫn toát mồ hôi lạnh khi nghe tiếng ga trải giường sột soạt trong đêm, hay tiếng thở khò khè ăn sâu vào trong tâm trí, và chắc chắn tôi không bao giờ kê sát giường vào tường. Gọi nó là mê tín nếu bạn muốn nhưng tôi không thể nào giải thích những điều thông thường như tê liệt khi ngủ, ảo giác hoặc là sản phẩm của trí tưởng tượng, nhưng những gì tôi có thể nói là thế này: Năm sau, tôi được cho một căn phòng lớn hơn ở phía bên kia ngôi nhà và bố mẹ tôi đã chuyển đến căn phòng ngột ngạt đó. Họ nói rằng họ không cần một căn phòng lớn, chỉ cần một căn phòng đủ lớn cho một chiếc giường và một vài thứ. Thế rồi chúng tôi ở thêm 10 ngày. Ngày thứ 11, cả nhà tôi chuyển đi. CÒN PHẦN 2. UPDATING…… Xin mời đăng nhập để bình luận. Đăng nhập ngay Có 0 đánh giá Xin mời đăng nhập để bình luận. Đăng nhập ngay Truyện cùng thể loại Điểm đánh giá:10 Băng ghi hình kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy Tôi đang làm việc tại một trạm xăng ở vùng quê Pennsylvania.... Đọc ngay 02/11/2021 Điểm đánh giá:4 Phòng chat 98 Umm, chào mọi người. Tôi hiện đang nằm trên giường, ở bệnh... Đọc ngay 01/11/2021 Điểm đánh giá:9.67 Kênh ∞ Ngành truyền hình xưa nay vẫn đồn đại một câu chuyện huyền... Đọc ngay 15/10/2021 Điểm đánh giá:0 Quí ngài Ickbarr Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất sợ bóng tối. Giờ tôi vẫn còn sợ,... Đọc ngay 13/10/2021 Điểm đánh giá:0 ANNANORA PETROVA Tớ biết cậu rất hận tớ, nhưng chúng ta đã từng là bạn thân mà... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:0 Loạn thần Chẳng hiểu sao tôi lại tự tay viết ra những dòng này thay vì... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:0 Trang web Cô gái mù Trang web Cô gái mù là một truyền thuyết đô thị của Tây Ban... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:0 Đừng gọi 630-296-7536 Giống như tất cả các bạn, tôi đã từng gọi tới số của... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:1 Đường hầm vô tận Vào ngày 17 tháng 12 năm 2008, thi thể bốn nam thanh niên... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:8 Hướng Dẫn Sinh Tồn Chúng ta đều từng như vậy… Bạn vừa mới tới một nơi nào đó xác... Đọc ngay 10/10/2021 Điểm đánh giá:9 Thoát kiếp Cha dượng tôi là kẻ ác ôn. Gã bắt đầu chuyển tới ngôi nhà của... Đọc ngay 22/10/2020 Điểm đánh giá:5.67 Căn phòng bí mật của Daddy Con là Emma, năm nay con 6 tuổi. Hôm nay, Daddy con sẽ dẫn... Đọc ngay 22/10/2020