Lời Cảnh Báo

Lời Cảnh Báo

Đánh giá câu chuyện này:

Xếp hạng: 0/10. Từ 0 đánh giá.

Thời gian đọc: 5 phút

Tôi đang làm điều này cho bạn. Và có thể là cả cả Mike nữa, dù tôi nghĩ lúc này tôi chẳng thể giúp gì nhiều được cho cậu ấy.

Để tôi giới thiệu một chút về mình nhé. Tôi là sinh viên năm thứ hai tại một trường đại học có tiếng ở Boston. Không phải MIT hay Harvard đâu nhé, nhưng cũng thuộc dạng trường top đấy. Năm thứ nhất của tôi, tôi quyết tâm dành được một suất ở nhà danh dự, rốt cuộc tôi cũng đạt được nó, ít nhất mọi người ở đây sẽ thú vị. 

Nhà trường sắp xếp bạn cùng phòng theo sở thích của chúng tôi, bằng nhiều thuật toán và chọn ra người bạn sẽ ở cùng tôi là Mike - một cậu nhóc danh dự khác đến từ St. Louis. Hai đứa tôi hợp nhau như cá hợp nước ngay từ năm nhất. Chúng tôi đều có cùng một thần tượng là Miley Cyrus, nên sang năm hai chúng tôi vẫn quyết định ở cùng nhau.

Giờ đây, Mike luôn bị ám ảnh. Cậu ta dần đắm chìm trong những sở thích của mình. Một tuần, cậu ấy cày hết các series anime, sau đó thì xem các phần ngẫu nhiên trong seri “Mystery Science Theater 3000”, và dần dà cậu ta hóng cả những series mới nhất trên webcomic. Tất nhiên, cậu ấy cũng chia sẻ sở thích điên cuồng của mình với tôi, như bao thứ khác chúng tôi vẫn làm. Tôi chỉ đùa: bạn bè để làm gì?

Một ngày đầu tuần này, cậu ấy kể bâng quơ cho tôi vài chuyện đáng sợ. Vài câu chuyện có vẻ nhảm nhí trên mạng xã hội hay diễn đàn. Tôi nghĩ chắc cậu ấy lại đọc tại cái website có tên là “creepypasta” (cơ mà chẳng hiểu sao mì ống (pasta) lại đáng sợ (creepy) chứ nhỉ, dở hơi). Cậu ấy kể cho tôi nghe về một sinh viên y khoa chế biến một cánh tay để ăn, hoặc một người sống được mổ xẻ để khám nghiệm, đôi khi là một vài video khó hiểu trên Youtube khiến người ta ám ảnh phát điên. Chúng tôi thường cười cợt mấy thứ nhảm nhí đó.

Tuy nhiên đến ngày thứ ba, cậu ta đột nhiên rất kỳ lạ. Cậu ta quẳng cho tôi vài câu chuyện trước khi lên giường đắp chăn, nhưng có điều gì đó hơi lạc lõng. Giọng nói cậu ta sắc lạnh. Càng lúc, câu chuyện của cậu ta càng nhạt nhẽo, như thể cậu ta chỉ nói để bản thân không chìm vào giấc ngủ. Cuối cùng, tôi nhắm vào giường và nhào lên, quyết định đi ngủ, kết thúc cuộc trò chuyện nhạt nhẽo. 

Ước gì tôi đã không làm như vậy.

Như mọi đêm khác, tôi chìm vào giấc ngủ và ngủ say như chết. Thậm chí tôi còn chẳng quan tâm tới lúc thức dậy. Và như bao ngày, tôi chẳng nhớ mình đã mơ gì mỗi khi tỉnh giấc, nhưng cơn ác mộng đó như in hằn rõ trong tâm trí tôi bao ngày nay. Cơn ấc mộng đưa tôi mắc kẹt trong khung cảnh dày đặc màn sương, đến nỗi đưa tay ra trước mặt chỉ thấy chìm trong làn khói trắng. Không gian u ám lạnh lẽo làm rợn sống lưng. Tiếng thét ré lên từ xa truyền qua màn sương đến tai tôi. Dường như không có bất kỳ lời nói nào, chỉ là những tiếng thất thanh đau đớn. Ngay lập tức tôi nhận ra tiếng của Mike (đừng thắc mắc tại sao). Tôi gắng sức chạy về phía có tiếng hét, nhưng đôi chân tôi chỉ lướt trên màn sương, tôi không hề cảm nhận được trọng lực dưới chân mình. Tiếng hét càng lúc dường như càng xa dần, mờ nhạt dần và tắt lịm. Tôi tỉnh giấc.

Mike biến mất bí ẩn khỏi căn phòng, không để lại dấu vết gì.

Tất cả, từ laptop, ga trải giường, tấm áp phích “Official Zombie Survival” trên tường, đống rác chất cao ngất trên bục cửa sổ - tất cả mọi thứ. Bụi phủ dày kín căn phòng chứng tỏ mọi thứ trong căn phòng chưa từng bị chạm vào. Trong phòng tắm, phòng bếp hay cả phòng sinh hoạt chung cũng không có bất kỳ đồ đạc gì của Mike. Chỉ duy nhất phòng ngủ đã có chuyện gì đó xảy ra…

Thật khó tin! Tôi ước gì đây chỉ là một giấc mơ thôi. Tôi tự véo vào người đến khi thâm tím, chảy máu chỉ để hy vọng đó là giấc mơ. Lúc tôi chưa tỉnh giấc, tôi đã gọi điện cho bảo vệ trường, ông ta nhanh chóng đưa tôi tới Sở cảnh sát Boston. Tôi lập tức bị đuổi cổ khỏi phòng để họ kiểm tra kỹ càng hơn.

Tôi thật sự rất sốc. Chân tay tôi bủn rủn chẳng còn nghĩ được điều gì. Tôi nhận ra mình đã để máy tính của mình ở phòng sinh hoạt chung, tôi tiến lại, bật máy, hy vọng lấy lại sự bình tĩnh. Tuy nhiên, khi màn hình vừa hiện lên, đập vào mắt tôi là một văn bản với nội dung:

“Tớ biết điều này thật vớ vẩn. Tớ không thể ngừng suy nghĩ mình sẽ hối tiếc thế nào mỗi sáng, nhưng tớ thật sự rất sợ và có vẻ như đây là cách duy nhất tớ có thể nói với ai đó lý do. Rằng, trước đây tớ đã lùng sục trên internet để tìm kiếm những mẩu chuyện kinh dị. Về những nghi thức, những nơi kinh hoàng qua các mẩu chuyện, và cả những thứ tương tự mà cậu vẫn thường nghe tớ kể. Và… tớ đã xem qua lời cảnh báo này, tớ đoán là nó đó. Tớ sẽ không nói nó là cái gì, không nói nó ở đâu, cậu đừng cố tìm nó. Cậu chỉ cần biết, nó là một thứ kinh dị đến lạnh sống lưng, thứ gì đó khó có thể hình dung. Nhưng mà… tất cả là tại thói tò mò của tớ, tớ đã nhấp vào liên kết đó, nó đã đẩy tớ xuống tận cùng sự tuyệt vọng.

Lời cảnh báo ấy đến với tớ, từ phía sau, từ từ, chậm rãi, chờ đợi tớ xao nhãng mà xuất hiện đầy ám ảnh. Tớ biết điều đó thật phi lý, có thể chỉ là đầu óc tớ đang tự hù dọa chính mình thôi. Những nỗi sợ đến từ tiềm thức xa xưa, đó chỉ là một cơn ác mộng dài - chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Nhưng càng tự trấn an bản thân, nỗi sợ hãi trong tớ càng lớn. Mãi đến khi nhìn đồng hồ để xem mất bao lâu để cậu trở về, tớ mới nhận ra đã quá muộn để ngăn chặn những gì sắp xảy ra. (Tớ hứa là sự mơ hồ này không hề liên quan đến cậu đâu.)

Sự lo lắng ập đến choán lấy tâm trí tớ. Mồ hôi không ngừng tuôn ra và đôi mắt tớ không thể nhắm lại một giây phút nào. Chân tóc tớ dựng lên, lồng ngực tớ như sắp vỡ ra vì nhịp đập dồn dập. Tớ lập tức nhận ra rằng, cảnh báo đó là thật. Tớ đã phớt lờ nó, đã quá muộn rồi.

Đó là lúc cậu trở về từ đài truyền hình. Tớ không thể tưởng tượng được mình vui sướng thế nào khi thấy ai đó lúc đấy. Rốt cục thì cũng có người cùng tớ vượt qua bóng tối, cũng có người đồng hành suốt đêm kinh hoàng. Nhưng rõ ràng, cậu chẳng thèm quan tâm câu chuyện của tớ, cậu tặng tớ cái ngáp dài như món quà chết chóc. Cậu đã đi ngủ, bỏ mặc tớ (một mình chống lại giấc ngủ) ngồi viết cho cậu những dòng này. Làm ơn giúp tớ, nếu như tớ nhầm thì hãy coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Nhưng nếu tớ đúng… hãy cảnh báo mọi người.”

Vì vậy, đó là những gì tôi đang làm. Gửi lời cảnh báo cho bạn. Hãy cẩn thận! Nếu bạn có ý định tham gia vào các diễn đàn hay trang mạng như Creepypasta, hay muốn tìm kiếm cảm giác rùng rợn trên mạng, hoặc thậm chí tra Google về “những câu chuyện kinh hoàng”. Nếu bạn cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi thấy một cảnh báo mà bạn chưa từng đọc qua, tốt hơn bạn nên chú ý tới nó. Tuy nhiên, nếu bạn không quan tâm, làm ơn chuyển lời xin lỗi tới Mike giúp tôi, rằng tôi không thể đến gặp cậu ấy trong lớp sương mù.

 

Xin mời đăng nhập để bình luận. Đăng nhập ngay

Có 0 đánh giá

Xin mời đăng nhập để bình luận. Đăng nhập ngay

Truyện cùng thể loại
Băng ghi hình kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy
Điểm đánh giá:
10

Băng ghi hình kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy

Tôi đang làm việc tại một trạm xăng ở vùng quê Pennsylvania....
Đọc ngay
Phòng chat 98
Điểm đánh giá:
4

Phòng chat 98

Umm, chào mọi người. Tôi hiện đang nằm trên giường, ở bệnh...
Đọc ngay
Kênh ∞
Điểm đánh giá:
9.67

Kênh ∞

Ngành truyền hình xưa nay vẫn đồn đại một câu chuyện huyền...
Đọc ngay
Quí ngài Ickbarr
Điểm đánh giá:
0

Quí ngài Ickbarr

Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất sợ bóng tối. Giờ tôi vẫn còn sợ,...
Đọc ngay
ANNANORA PETROVA
Điểm đánh giá:
0

ANNANORA PETROVA

Tớ biết cậu rất hận tớ, nhưng chúng ta đã từng là bạn thân mà...
Đọc ngay
Loạn thần
Điểm đánh giá:
0

Loạn thần

Chẳng hiểu sao tôi lại tự tay viết ra những dòng này thay vì...
Đọc ngay
Trang web Cô gái mù
Điểm đánh giá:
0

Trang web Cô gái mù

Trang web Cô gái mù là một truyền thuyết đô thị của Tây Ban...
Đọc ngay
Đừng gọi 630-296-7536
Điểm đánh giá:
0

Đừng gọi 630-296-7536

Giống như tất cả các bạn, tôi đã từng gọi tới số của...
Đọc ngay
Đường hầm vô tận
Điểm đánh giá:
1

Đường hầm vô tận

Vào ngày 17 tháng 12 năm 2008, thi thể bốn nam thanh niên...
Đọc ngay
Hướng Dẫn Sinh Tồn
Điểm đánh giá:
8

Hướng Dẫn Sinh Tồn

Chúng ta đều từng như vậy… Bạn vừa mới tới một nơi nào đó xác...
Đọc ngay
Thoát kiếp
Điểm đánh giá:
9

Thoát kiếp

Cha dượng tôi là kẻ ác ôn. Gã bắt đầu chuyển tới ngôi nhà của...
Đọc ngay
Căn phòng bí mật của Daddy
Điểm đánh giá:
5.67

Căn phòng bí mật của Daddy

Con là Emma, năm nay con 6 tuổi. Hôm nay, Daddy con sẽ dẫn...
Đọc ngay