Miệng Chúa

Miệng Chúa

Đánh giá câu chuyện này:

Xếp hạng: 0/10. Từ 0 đánh giá.

Thời gian đọc: 8 phút

 

Tôi hổn hển nhìn chằm chằm vào Miệng Chúa. Cảm giác như thể đứng trước một con sói già to lớn chầu chực bên ngoài ngôi nhà của ba chú heo con. Suy nghĩ thoáng làm tôi toét miệng cười, quay đầu ngó Margaret. Cô ấy đang cách cửa hang một quãng phía dưới đồi, đôi tay chống gậy từng bước mệt mỏi bưới lên.

 

“Nhanh lên nào!” - tôi giục cô ấy.

 

Tôi vẫn giữ nụ cười toe toét quay lại cửa hang. Trước cửa hang là một tấm biển cũ đã mục nát với dòng chứ: “Hang Miệng Chúa, cấm vào!”. Thật là mệt với cái cảnh báo ngớ ngẩn.

Margaret cuối cùng cũng đặt chân tới trước cửa hang, bước chân cô dừng lại kèm tiếng thở dốc, đứt quãng. Tôi ngó vào miệng hang hớn hở:

 

“Anh tới đâyyy.” - nụ cười bật thành tiếng - “Miệng Chúa đây à? Thế thì hậu môn ở đâu nhỉ?”

 

Margaret có vẻ kém hứng thú hơn:

 

“Lấy giùm chai nước với!” - giọng cô ấy có chút bực bội.

 

Miệng chai nước mát lịm chạm vào đôi môi cô ấy, khoảnh khắc ấy chạm đến sự yên bình trong tâm thức tôi, ngắm nhìn những giọt nước lăn trên môi cô. Ý tôi là một điều gì đó bình dị, thanh thoát đến lạ thường, khó tả, chẳng có tính từ đặc tả nào để thể hiện điều đó. Một cảm giác mơ hồ không thể cảm nhận bằng giác quan thông thường nhưng lại mãnh liệt mang một ý nghĩa gì đó rất trong sáng, cao đẹp… Tôi lại lảm nhảm rồi, nhưng dù sao cảm giác ấy trong tôi cứ như một thứ hạnh phúc giản đơn xen lẫn những điều kỳ diệu. Thật tuyệt!

Tôi thở dài và lấy đèn pin rọi vào miệng hang. Chỉ có một màu đen mù mịt. Miệng Chúa ư? Trông cứ như thể phản đề của Thánh Linh vậy. Tôi đưa mắt nhìn Margaret:

 

“Em sẵn sàng chưa?” - tôi hỏi.

 

Cô ấy gật đầu đứng dậy, đón lấy mấy cái vỗ lưng động viên của tôi rồi cùng nhau bước vào Miệng Chúa.

Nhìn hang bên trong cũng chả khác gì nhìn từ bên ngoài: tối tăm, u ám, heo hút. Hang dường như kéo dài vô tận, dù cho có chiếu sáng hướng nào đi chăng nữa. Nhưng phiến đá ẩm ướt lạnh lẽo. Tia sáng bên ngoài cửa hang dần khuất sau lưng Margaret khi chúng tôi tiến vào sâu hơn trong hang. Tôi như lạc vào một thế giới kỳ diệu, mềm mại và cuốn hút giữa bạt ngàn thạch nhũ lung linh cùng măng đá lởm chởm xếp thành nhiều hình thù kỳ dị. Cảm giác dễ chịu như thể tôi sẽ có thể nằm trong hàm răng nhọn hoắt của Miệng Chúa và ngủ một giấc vĩnh hằng.

Nhưng rò ràng Margaret không cảm thấy như vậy. Cô ấy rùng mình khó chịu trong vòng tay tôi. Tôi nhướn mày:

 

“Em lạnh à? Cần áo khoác không?” - tôi hỏi, giữ ánh nhìn chờ đợi một câu trả lời bật ra từ miệng cô ấy. Nhưng sự im lặng kéo dài cho tới khi tôi nhận ra rằng chúng tôi đã chìm hẳn trong bóng tối của Miệng Chúa. Tôi cắn môi nhẫn nại chờ đợi cô ấy cất lời. Và sau vài phút chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi, Margaret dừng lại, đứng im, kéo bước chân tôi lại:

 

“Tại sao mình lại ở đây?” - cô ấy cáu kỉnh cất tiếng.

 

Tôi nhún vai chờ đợi khuôn mặt cô giãn ra. Tôi chiếu đèn pin ngược lên mặt, ánh sáng chia khuôn mặt tôi thành hai thái cực sáng - tối. “Hùuuu!” - tôi vừa khóc vừa cười làm trò. Nhưng nét mặt Margaret chẳng hể giãn ra.

Tôi thở dài:

 

“Anh nghĩ là em cũng muốn đi” - tôi nói.

 

Âm thanh từ giọng nói của tôi va đập vào những vách đá, vọng trả vô hồi.

 

“Ý anh là…” - tôi đưa tay gãi cằm - “Em đã nói rằng em muốn khám phá thiên nhiên vào kỳ nghỉ của mình. Và anh thấy em rất thích thú lắng nghe anh kể về chuyến đi tới động Mammoth mấy năm trước. Nên…” - Giọng của tôi bị lấn án dần bởi sự khó chịu trong biểu cảm của cô ấy.

 

“Không phải!” - cô ấy cướp lời.

 

Tôi cau mày.

“Có anh mới thích đi mấy chỗ như vậy thôi. Tôi chỉ muốn tới một bãi biển hay nơi nào đó để tận hưởng. Nhưng không, anh đưa tôi vào một cái hang? Một cái hang sao, Nathan?” - giọng của Margaret bây giờ còn giống con sói già gian ác hơn - “Tôi biết anh có đam mê khám phá thiên nhiên, ghi lại những khoảnh khắc của anh. Nhưng tôi không có đam mê ấy… Ý tôi là… tôi chỉ thích đi du lịch, tận hưởng cảm giác được hòa mình vào với thiên nhiên. Nhưng đằng này thì…” - tiếng cánh tay cô ấy khua khoắng trong không khí đặc quánh của hang động.

 

“Đây là không gian trong hang chứ trong lành cái gì, toàn những mùi ẩm mốc. Hơn nữa, người ta còn cấm vào đây. Vì thế hãy làm ơn rời khỏi đây được không?” - cô ấy tiếp tục.

 

Cả hai chúng tôi đứng chôn chân ở đó. Âm thanh duy nhất len lỏi vào trong tai tôi lúc ấy là dòng không khí ngột ngạt và ẩm thấp trong hang. Cuối cùng, tôi tiếp bước tiến về trước, vẫn chẳng nghe thấy tiếng chân Margaret bước theo. Sau đó, cô ấy cất tiếng gọi:

 

“Nathan… Làm ơn, dừng lại đi…”

 

Tôi đứng lại. Cô ấy nói:

“Em xin lỗi!” - tiếng cô ấy tới gần hơn - “Em hơi mệt vì không quen vận động, leo trèo chạy nhảy như vậy. Chỉ là em thấy mệt thôi.”

 

“Không sao đâu!” - tôi đáp. Margaret nắm chặt tay tôi:

 

“Thật không? Vậy thì tốt rồi!”

 

Tôi lại lắc đầu:

“Lối ra đâu nhỉ? Anh không nhớ nữa.”

 

Tôi có thể cảm thấy sự âu lo đến trong bước chân Margaret. Chúng tôi chẳng ai nhớ được đường ra. Trong lúc rối bời, đầu óc tôi không còn định hướng được đâu là đường quay lại. Chết tiệt, lẽ ra tôi nên mang theo một sợi dây thừng buộc ngoài cửa hang chứ. Tôi phải hành động ngay, không được suy nghĩ nhiều, tôi quyết đoán quay ngoắt 180o quả quyết:

 

“Lối này!”

 

Sau hàng giờ đi bộ, chân của tôi mỏi rã rời, đau nhức. Tiếng Margaret rên rỉ phía sau, tay cô ấy vẫn nắm chặt tay tôi. Tinh thần tôi dần đi vào tuyệt vọng. Đây thực sự là lỗi của tôi.

Sau đó, tôi sững người:

 

“Này, thấy không?” - tôi nói - “Buông tay ra, cảm nhận tảng đá này xem.”

 

Tiếng bàn tay của Margaret áp vào phiến đá.

 

“Đây hình như không phải là… Sao nó lại ấm vậy nhỉ?” - tôi nói.

 

Cô ấy vẫn im lặng không nói gì. Tôi men theo bức tường đá, thận trọng cảm nhận từng bước dưới khoảng ánh sáng yếu ớt của đèn pin trước mặt. Đột nhiên, những mỏm đá trên vòm Miệng Chúa cọ vào đầu tôi đau nhói.

 

 

“Mẹ, chết tiệt!” - Tôi gào lên.

 

“Nathan, anh không sao chứ?” - Margaret hốt hoảng, dường như sự tuyệt vọng đã chiếm lấy thanh âm của cô ấy.

 

“Anh không sao!” - tôi trấn an - “Hãy bình tĩnh, anh hứa sẽ đưa chúng ta ra khỏi đây.”

 

Tôi tiếp tục, hướng đèn pin lên vòm hang để quan sát. Dường như nó ngày một thu hẹp. Thật lạ!

 

“Margaret! Nghe này, em yêu.” - hàm răng tôi nghiến chặt - “Anh nghĩ mình phải quay lại thôi.”

 

Tiếng Margaret thở dài bên cạnh tôi. Chúng tôi quay lại một chặng đường dài nữa. Tôi vẫn hướng ánh đèn lên trên. Chẳng hiểu sao, không gian trong hang vẫn ngày càng thu hẹp lại. Ánh sáng trong hang ngoài phát ra từ chiếc đèn của tôi còn có sự phản quang từ ánh mắt tôi. Chắc chắn Margaret đang nhìn thấy trong tròng trắng mắt tôi lan ra một nỗi sợ đi cùng sự tuyệt vọng. Chúng tôi đã hoàn toàn bị lạc.

 

Tôi buông tay Margaret ra và khó chịu lần mò dọc theo bức tường.

 

“Đừng, Nathan!” - tiếng cô ấy hét lên.

 

Tôi tiếp tục đi. Chúng tôi phải ra ngoài. Nếu chúng tôi mắc kẹt, sẽ chẳng có ai tìm thấy.

Tôi vẫn men chân dọc theo bức tường, bỗng dưng tôi bị hất vào một góc. Tôi gào lên:

 

“Chết tiệt! Margaret, hình như đây là một đường cụt.”

 

Tôi ngoảnh lại. Margaret? Margaret đâu rồi? Tôi gào tên cô ấy nhưng không nghe thấy câu trả lời. Chết tiệt! Tôi ngượng dậy quay bước trở ra, bức tường như chuyển động, đang từ từ chạy qua những đầu ngón tay tôi. Những tảng đá ẩm ướt lô nhô những ngọn răm lởm chởm. Tôi bỗng dưng lại thấy mình vào đường cụt.

 

“Mẹ kiếp. Chó chết thật!” - tôi hét lên - “Margaret!” - vô vọng.

 

Góc hang này như bị bít kín, chỉ có một tiếng động nhỏ xẹt qua. Tôi áp tai lên tảng đá, phiến đá bây giờ trở nên ấm hơn. Bên kia là những am thanh yếu ớt của Margaret truyền tới, cô ấy cũng đang tuyệt vọng gào thét.

 

“Đừng, đừng…” - tôi mấp máy - “Không không không không không.”

 

Chân tôi bắt đầu cuống quýt trong sự hoảng loạn điên dại. Quanh đây chỉ có bốn bức tường, không có lối vào cũng chẳng có lối ra. Máu trên người tôi ròng ra từ những vết cứa của những mảnh đá sắc nhọn. Nó đang tới gần tôi hơn, nó muốn nghiền nát tôi. Chẳng bao lâu nữa hộp sọ tôi sẽ nhừ vữa và khung sườn tôi sẽ nát bấy.

 

Tôi ngồi đó hàng giờ, mòn mỏi chờ đợi cái chết trong ánh sáng từ chiếc đèn pin đang yếu dần, chập chờn. Cuối cùng, sự mềm mại của những bức tường chạm tới những tế bào thần kinh từ lưng tôi. Tôi nằm xuống, và khóc. Tôi quẳng chiếc đèn pin lăn lóc trên những mỏm đá dăm lởm chởm. Lặng lẽ nằm sấp xuống, quệt những vệt nước mắt kéo dài trên mặt. Tôi quay lại nhìn chiếc đèn, những tia sáng yếu ớt của nó đang chiếu vào một thứ gì đó không xa ánh mắt tôi. Tôi nheo mắt trong bóng tối, rồi lại ậc lên những ngấn nước mắt tràn đầy trên khuôn mặt. Giờ đây là lúc những tảng đá sắc nhọn đang chọc thủng da thịt tôi, máu tủa ra từ mọi phía…

 

Trong ánh sáng lập lòe yếu ớt từ chiếc đèn pin kia là món khai vị của Miệng Chúa. Chập chờn trong ánh sáng ấy là một bàn tay có móng tay sơn màu đỏ, tôi điên dại hét lên khi nhìn Miệng Chúa ngấu nghiến bữa ăn của nó.

 

Xin mời đăng nhập để bình luận. Đăng nhập ngay

Có 0 đánh giá

Xin mời đăng nhập để bình luận. Đăng nhập ngay

Truyện cùng thể loại
Băng ghi hình kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy
Điểm đánh giá:
10

Băng ghi hình kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy

Tôi đang làm việc tại một trạm xăng ở vùng quê Pennsylvania....
Đọc ngay
Phòng chat 98
Điểm đánh giá:
4

Phòng chat 98

Umm, chào mọi người. Tôi hiện đang nằm trên giường, ở bệnh...
Đọc ngay
Kênh ∞
Điểm đánh giá:
9.67

Kênh ∞

Ngành truyền hình xưa nay vẫn đồn đại một câu chuyện huyền...
Đọc ngay
Quí ngài Ickbarr
Điểm đánh giá:
0

Quí ngài Ickbarr

Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất sợ bóng tối. Giờ tôi vẫn còn sợ,...
Đọc ngay
ANNANORA PETROVA
Điểm đánh giá:
0

ANNANORA PETROVA

Tớ biết cậu rất hận tớ, nhưng chúng ta đã từng là bạn thân mà...
Đọc ngay
Loạn thần
Điểm đánh giá:
0

Loạn thần

Chẳng hiểu sao tôi lại tự tay viết ra những dòng này thay vì...
Đọc ngay
Trang web Cô gái mù
Điểm đánh giá:
0

Trang web Cô gái mù

Trang web Cô gái mù là một truyền thuyết đô thị của Tây Ban...
Đọc ngay
Đừng gọi 630-296-7536
Điểm đánh giá:
0

Đừng gọi 630-296-7536

Giống như tất cả các bạn, tôi đã từng gọi tới số của...
Đọc ngay
Đường hầm vô tận
Điểm đánh giá:
1

Đường hầm vô tận

Vào ngày 17 tháng 12 năm 2008, thi thể bốn nam thanh niên...
Đọc ngay
Hướng Dẫn Sinh Tồn
Điểm đánh giá:
8

Hướng Dẫn Sinh Tồn

Chúng ta đều từng như vậy… Bạn vừa mới tới một nơi nào đó xác...
Đọc ngay
Thoát kiếp
Điểm đánh giá:
9

Thoát kiếp

Cha dượng tôi là kẻ ác ôn. Gã bắt đầu chuyển tới ngôi nhà của...
Đọc ngay
Căn phòng bí mật của Daddy
Điểm đánh giá:
5.67

Căn phòng bí mật của Daddy

Con là Emma, năm nay con 6 tuổi. Hôm nay, Daddy con sẽ dẫn...
Đọc ngay